Đáng tiếc chỉ có mấy giọt, hôm nay đều đã dùng hết, đợt tiếp theo phải chờ rất lâu.
Nhưng nhìn thiếu nữ thanh lệ trước mắt mặt tràn đầy ghét bỏ lườm Vương Chí, khóe miệng Tần Nhất cong cong, thôi, xem như thiếu nợ cô.
Nhóm người Tần Nhất vừa mới lên xe, đầu lông mày Tần Nhất đột nhiên nhíu lại, sau đó vội nói với Vương Chí ngồi ghế lái: "Không tốt, mau rời khỏi đây."
Vương Chí nghe xong cũng không hỏi tại sao, nhanh chóng khởi động lái xe chạy đi.
Tần Nhất quay đầu nhìn lại, quả nhiên phía sau xuất hiện một bầy Zombie đông đúc không biết từ đâu chui ra, gầm gừ đuổi theo bọn họ. Trần Á Bình cũng trông thấy, kinh hãi: "Đệch, sao lại có nhiều Zombie như vậy? Rõ ràng vừa rồi không có lấy một con, bọn chúng từ đâu xuất hiện thế?"
Nghe có Zombie, tay Vương Chí run run, sau đó liều mạng giẫm chân ga, phóng như bay ra ngoài.
Zombie dây dưa mãi không dứt, mắt Tần Nhất trở nên thâm trầm, Zombie triều này không phải thứ đáng sợ nhất, cô sợ đằng sau còn có "kinh hỉ" càng lớn hơn kìa.
Quả nhiên, nhóm người Tần Nhất vẫn chưa ra khỏi thành phố W thì phía trước đã có thêm một đám Zombie vừa vặn chặn ngang đường đi của bọn họ. Trước sau giáp công, bọn họ càng không có đường để trốn.
"Xông ra." Tần Nhất tỉnh táo phân phó Vương Chí, dự cảm không tốt trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt. "Thứ" trong này hiện tại cô đánh không lại, có lẽ nó đang e ngại thứ gì đó cho nên mới không tự mình tới bắt bọn họ, nếu không chỉ sợ mấy người họ rất khó chạy thoát khỏi đây.
Tần Nhất mở cửa xe, một tay bán chặt ghế ngồi, một kia ngưng tụ ra một trận băng tiễn dày, băng tiễn màu lam nhạt đồng loạt bắn về phía Zombie đang chặn trước mặt. Trong nháy mắt, bầy Zombie bị hạ gục gần non nửa. Trần Á Bình thấy thế cũng bắt chước Tần Nhất, ngưng tụ ra một mảng hỏa tiễn lớn rồi phóng ra ngoài, lại một nhóm nhỏ Zombie ngã xuống.
Vương Chí vui mừng, vội vàng tăng tốc.
Công kϊƈɦ phạm vi lớn rất tiêu hao dị năng, chỉ chốc lát mà sắc mặt Trần Á Bình đã có chút tái nhợt, nhưng nhìn thiếu niên vẫn còn đang kiên trì, cô khẽ cắn môi, lại ngưng ra một trận hỏa tiễn.
Tần Nhất quay đầu, nói với Trần Á Bình: "Cậu nghỉ một lát đi, chỗ này giao cho tôi, tin tưởng tôi."
Mỗi câu mỗi chữ của thiếu niên, rõ ràng bên trong tận thế không có mặt trời, thế nhưng Trần Á Bình đột nhiên lại cảm thấy thiếu niên trước mắt cực kỳ loá mắt, khiến cho cô rất yên tâm tin tưởng cậu.
"Được, chờ dị năng của tôi khôi phục một chút, tôi sẽ thay cậu." Trần Á Bình cũng không mạnh miệng, cô biết hiện tại bản thân mình quả thật không thể tiếp tục phóng xuất dị năng.
Vệ Liêu lúc này có chút mất mát, anh ta không giúp được mọi người gì cả, dị năng của anh ta chỉ là có thể nghe được xa hơn người thường, nói trắng ra là cường hóa thính lực, có điểm giống Thuận Phong Nhĩ, nhưng năng lực này ở trong lúc chiến đấu lại rất vô ích, bởi vì không có bất kỳ lực sát thương gì.
(*Thuận Phong Nhĩ: thuận phong: xuôi gió; nhĩ: tai -> xuôi theo gió nghe được những âm thanh từ rất xa, đôi tai có thể nghe được âm thanh theo gió truyền đến.)
Tần Nhất đẩy nhanh tốc độ ngưng kết băng tiễn trong tay, nhưng Zombie quá nhiều, hết đợt này đến đợt khác, sắc mặt cô cũng chỉ tốt hơn Trần Á Bình một chút. Con ngươi Tần Nhất chuyển động, tỉnh táo nói: "Bình Tử, cậu thử ngưng tụ tường lửa xung quanh xe, nhưng đừng để gần quá."
Trần Á Bình tuy kinh ngạc vì Tần Nhất biết nhũ danh của mình, nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt liên quan đến sự sống chết, cô không có thời gian để nghĩ tới những chuyện này.
Hiện tại là lúc cần cô nhất, Trần Á Bình ổn định lại tinh thần, nắm chắc khoảng cách, rất nhanh tường lửa đã được dựng thẳng lên chắn xung quanh xe, nhưng Tần Nhất biết Trần Á Bình không kiên trì được thời gian quá dài.
Cô lại ngưng tụ ra một mảng lớn băng tiễn, sau đó nói với Vương Chí: "Lao ra, đừng sợ."
Mắt phượng của Tần Nhất sáng rực, sáng như hỏa liên, khiến trái tim của Vương Chí có chút loạn nhịp, nhưng trong giây lát đã chấn định lại, cắn răng đạp ga xông thẳng ra ngoài.
Zombie ùa lên, còn chưa đụng tới xe đã bị tường lửa đốt cho ô ô kêu to, sau đó lập tức bị băng tiễn của Tần Nhất giải quyết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ chỉ có mấy phút, hoặc là một tiếng đồng hồ, rốt cuộc bốn người Tần Nhất cũng trốn thoát ra khỏi thành phố W. Zombie đều dừng ở cổng, cũng không tiếp tục đuổi theo bọn họ, sau đó toàn bộ đều tản đi, nhanh tựa như bọn chúng chưa từng xuất hiện qua.
Thế nhưng Tần Nhất lại có một loại dự cảm, sau này cô sẽ còn quay lại đây, gặp mặt "thứ" ở trong đó.