Một tháng trước, Trương Tuệ may mắn thức tỉnh dị năng hệ thủy, sau đó bà liền đến nơi này làm việc. Có một phần thu nhập ổn định, lại thêm thân phân dị năng giả, thời gian này sống cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Chỉ là trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Lan Hương không may đã mất mạng. Haizz, Trương Tuệ thở dài, đây đều là mệnh.
"Dì Tuệ, dì Tuệ, bắp cải trắng đó không cần tưới nhiều nước như vậy đâu." Một giọng nữ dễ nghe vang lên.
Trương Tuệ trong nháy mắt hoàn hồn, lập tức thu lại dị năng, nhìn thiếu nữ tươi tắn đầy sức sống chạy tới, bên trong đôi mắt hiện lên sự từ ái: "Biết, là dì Tuệ thất thần. Đúng rồi Ổn Ổn, sao giờ cháu mới tới, có chuyện gì sao?"
Người tới là Vương Ổn Ổn, bên trêи khuôn mặt tươi tắn tràn đầy ý cười. Nhìn thì nhu nhược khiến người ta muốn bảo vệ thật tốt, thế nhưng Trương Tuệ biết, nha đầu này là một nữ hán tử, cứng cỏi lại bất khuất.
Nghe Trương Tuệ hỏi, ý cười trêи mặt Vương Ổn Ổn phai nhạt mấy phần. Từ ba tháng trước, sau khi người phụ nữ kia nói cho cô biết Tần Nhất đã chết, cô liền chuyển ra khỏi biệt thự của Vân Hoán. Không có Tần Nhất, cô chả có lý do gì để tiếp tục ở lại biệt thự chờ người.
Cho dù mấy người Lâm Bạch mời cô ở lại, nhưng Vương Ổn Ổn vẫn quyết định chuyển ra ngoài, sau đó nhận nhiệm vụ thúc đẩy thực vật sinh trưởng. Cô không tin thiếu niên thanh lãnh sáng rỡ như nguyệt kia sẽ tùy tiện chết đi như vậy, cô muốn ở chỗ này chờ cậu trở về.
Ba tháng qua, Vương Ổn Ổn thỉnh thoảng sẽ đi lượn một vòng qua biệt thự, cô muốn xem xem phải chăng Tần Nhất đã trở về.
"Không có dì Tuệ, chẳng qua là do cháu ngủ quên. Đúng rồi, Sơ Tuyết và Cốc Tiệp vẫn chưa tới sao?" Vương Ổn Ổn không muốn nói chuyện này cho những người khác, cô dời chủ đề.
Trương Tuệ cũng không nghi ngờ gì, nghĩ đến hai cô gái nhỏ khác, cười lắc đầu: "Dì đoán chắc cũng ngủ quên như cháu rồi."
Đang nói, Khâu Sơ Tuyết và Cốc Tiệp đi đến. Vương Ổn Ổn cười đi tới nghênh đón, một tay ôm lấy Cốc Tiệp, tay kia nhéo nhéo gương mặt la lỵ: "Hai người sao lại đến trễ như vậy, không đúng giờ gì cả."
Ánh mắt Khâu Sơ Tuyết nhàn nhạt, ngậm ý cười: "Còn nói bọn tôi, không phải cậu cũng mới đến à. Vừa rồi chúng tôi đi phía sau thế đã nhìn thấy cậu rồi, đừng hòng chối cãi."
Cốc Tiệp mặt không thay đổi đẩy Vương Ổn Ổn ra, mắt hạnh nhìn thẳng Vương Ổn Ổn, nhưng không nói lời nào. Vương Ổn Ổn bị Cốc Tiệp nhìn đến run rẩy, biết tính thối của Cốc Tiệp, Vương Ổn Ổn cũng không trêu chọc cô ấy nữa, ho khan một tiếng: "Cái gì vậy chứ, Sơ Tuyết, sao cậu cứ thích vạch trần khuyết điểm của tôi thế."
Khâu Sơ Tuyết xoa đầu Vương Ổn Ổn, khóe miệng cong lên: "Được rồi, không trêu cậu nữa, hôm nay sẽ có một dị năng giả mới đến."
Vương Ổn Ổn có chút ngạc nhiên xen lẫn tò mò, thật ra nhiệm vụ công việc ở nơi này khá nhiều và nặng, vật tư có được cũng không nhiều. Nói thật, người nguyện ý tới đây làm kỳ thực rất ít.
"Là ai vậy?"
Cốc Tiệp mím mím môi, gương mặt xinh xắn đáng yêu vẫn đơ như cũ: "Không biết tên, nhưng nghe nói là một dị năng giả hệ mộc."
Vương Ổn Ổn vui vẻ: "Thật sao, tốt quá rồi! Nơi này chỉ có một mình ta là hệ mộc, tới một người nữa thì không còn gì tốt hơn."
Cô là hệ mộc, phụ trách thúc đẩy hạt giống sinh trưởng. Khâu Sơ Tuyết là hệ hỏa, phụ trách nhiệt độ (độ ẩm). Dì Tuệ là hệ thủy, phụ trách tưới nước. Còn Cốc Tiệp sức lực lớn, làm một chút việc vặt linh tinh ở đây.
Nói thật, một mảnh đất lớn như thế, dựa vào một dị năng giả hệ mộc nho nhỏ như cô thì có chút khó khăn, hiện tại có thêm một người nữa đến thật đúng là quá tốt.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện. Vương Ổn Ổn vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên nhưng dáng vẻ rất đẹp đi đến. Đôi mắt xán lạn như sao, giọng nói ôn nhu dễ nghe: "Tôi là Tôn Chỉ Lan, là dị năng giả hệ mộc mới tới."
Trương Tuệ liếc mắt nhìn sang, sau đó "ầm" một tiếng vang lên.
Làm sao, làm sao lại là bà ta?