Trong căn phòng mờ tối, đèn tiết kiệm năng lượng nho nhỏ phát ra vầng sáng nhạt, thanh âm thấp thuần hậu vang lên: "...đã bị em bắt làm tù binh, cứ như vậy bị em chinh phục, chặn hết tất cả đường lui, dù lòng anh có vững chắc đến đâu..."
Giọng hát của Vân Hoán rất êm tai, như tiếng đàn Cello, có mang theo mấy phần mát lạnh, Tần Nhất cùng với tiếng hát chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Hiệu quả cách âm của gian phòng không tệ, Vân Hoán cũng không lo lắng người bên ngoài nghe được. đợi sau khi Tần Nhất ngủ, Vân Hoán dừng lại.
Bên trêи khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng cũng nhiễm lên rặng mây đỏ ửng, đêm nay anh cũng bị Trần Triệt rót không ít. Tuy tửu lượng của anh không kém, nhưng giờ phút này lại có chút nâng nâng, suy nghĩ bắt đầu trì trệ.
Tầm mắt rơi xuống khuôn mặt đang ngủ ngon lành của Tần Nhất, trêи mặt Vân Hoán hiện lên sự nhu hòa, đôi mắt đào hoa nơi nào còn có vẻ đạm mạc xa cách như ngày thường.
Tần Nhất lớn lên quả thật rất đẹp, nhưng bình thường luôn làm mặt lạnh. Người lần đầu gặp cô sẽ chú ý tới khí chất của cô đầu tiên, ngược lại gương mặt này không để ý kỹ lắm. Nhưng bây giờ nhìn cô an tĩnh nằm ngủ trêи giường lại giống như một con búp bê tinh xảo.
Có lẽ là say, hoặc có lẽ là do ánh đèn quá mức ái muội, ngón tay thon dài của Vân Hoán giống như không bị khống chế, chậm rãi trượt xuống. Đầu tiên là dừng ở trán Tần Nhất, sau đó từ từ đi xuống mũi, cuối cùng dừng lại tại đôi môi hồng căng mọng xinh đẹp của Tần Nhất.
Cánh môi đỏ tươi ướt át như cánh hoa đào sáng sớm dính sương đêm, khiến người nhìn động lòng không thôi.
Suy nghĩ và sự tự chủ của Vân Hoán giờ phút này đã bay xa, trong đầu có thanh âm liên tục mê hoặc anh, bảo anh mau cúi đầu, cúi đầu...
Cuối cùng, bốn cánh môi chạm vào nhau.
Xúc cảm mềm mềm ngọt ngọt khiến Vân Hoán khó mà tự kiềm chế, hai tay chống ở hai bên giường, anh không tự chủ được lưu luyến ở trêи bờ môi Tần Nhất không muốn rời.
Không đủ, không đủ, hương vị thơm ngọt làm cho Vân Hoán như thế nào cũng thấy không đủ. Anh bắt đầu thử chậm rãi dùng môi mình ma sát cánh môi Tần Nhất, giống như là anh túc. Vân Hoán cảm thấy bản thân hơi chóng mặt, toàn thân dường như có một dòng điện chạy qua, tê tê dại dại, tốt đẹp giống như đang trêи mây.
Thời gian dần dần trôi qua, chỉ ma sát bên ngoài đã không thỏa mãn được Vân Hoán, anh ngậm lấy cánh môi no đủ của Tần Nhất, nhẹ nhàng ʍút̼ vào, hương vị thơm ngọt càng nhiều hơn, khiến Vân Hoán xém chút mất khống chế.
"Két" một tiếng, cửa mở, trong nháy mắt Vân Hoán hoàn hồn, vội rời khỏi đôi môi của Tần Nhất. Nhìn lại, cửa mở ra một khe nhỏ, thanh âm vụn vặt của đám người Lâm Thanh từ bên ngoài truyền vào.
Rèm cửa sổ lay động, gió mát thổi tới khiến Vân Hoán hơi thanh tỉnh một chút, cũng thổi tan sự kiều diễm mập mờ trong phòng.
Nhìn Tần Nhất thơm ngọt đang ngủ trêи giường, cánh môi sưng đỏ của cô nói cho Vân Hoán biết anh vừa mới làm cái gì. Trong lòng Vân Hoán kinh ngạc, không thể tin sờ lên bờ môi chính mình.
Anh, vừa mới làm cái gì? Hương vị thơm ngọt tựa hồ vẫn còn vương lại trêи môi, anh...hôn Tần Nhất?
Đầu hơi nhoi nhói, Vân Hoán thất thần trong giây lát, đôi mắt đào hoa có hơi đờ đẫn. Lúc đầu óc thanh tỉnh lại, anh day day huyệt Thái Dương có chút đau nhức.
Mới vừa rồi anh làm sao vậy, gần như tâm trí mơ hồ.
Nhéo nhéo Tần Nhất đang ngủ say, Vân Hoán bất đắc dĩ cười cười, đúng là một tiểu yêu tinh, giày vò người khác xong, ngược lại bản thân mình ngủ đến ngon lành.
Cửa lại vang lên tiếng "két két", Vân Hoán đi qua đóng cửa, sau đó quay lại nằm xuống bên cạnh Tần Nhất ngủ.
Căn nhà này chỉ có ba phòng ngủ, anh không quen ngủ chung phòng với những người khác, nhưng anh không chán ghét tiếp xúc với Tần Nhất, cho nên anh và Tần Nhất ở chung một phòng, những người khác tự mình phân hai phòng còn lại.
Trêи cơ thể người bên cạnh tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, Vân Hoán cũng theo đó chầm chậm tiến vào mộng đẹp.
Ngoài cửa, trong phòng khách, đám người vẫn còn đang ồn ào. Lâm Bạch rót rượu cho Trần Triệt, ánh mắt như lơ đãng quét qua Sở Sở với sắc mặt tái nhợt đang miễn cưỡng cười. Nhớ tới lời Vân Hoán nói với anh ta lúc mới rời bàn, mắt hồ ly hẹp dài lóe lên sự lạnh lùng.
Xem ra, có vài người không thể lưu lại.