Đến khi Vân Hoán quay lại, chỉ thấy trêи bàn cơm vốn náo nhiệt nay lại hoàn toàn yên tĩnh, mày kiếm nhíu lại: "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Vân Hoán bởi vì uống rượu mà nhiễm lên sắc đỏ, nhìn càng thêm anh tuấn yêu diễm.
Đáng tiếc, trong lòng đám người ngồi đây đang suy nghĩ chuyện khác, đều không chú ý tới.
Vân Hoán đi về chỗ ngồi của mình, ánh mắt lại liếc nhìn sang chỗ bên cạnh, chỉ thấy Tần Nhất lúc anh đi thì hoàn toàn thanh tỉnh, giờ phút này vẻ mặt ʍôиɠ lung cười ngây ngô nhìn lại anh.
Lông mày Vân Hoán nhíu chặt, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt phượng có chút mê man của Tần Nhất, thử dò xét: "Thất Thất?"
Tiểu gia hỏa ngửa mặt lên, trong đôi mắt phượng xinh đẹp phủ một lớp sương mù ʍôиɠ lung, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nghiêng cái đầu nhỏ, giọng mềm mềm nhu nhu nói: "Hoán, Hoán ca?"
Nấc một tiếng nho nhỏ, mùi rượu nhàn nhạt truyền đến, mặt Vân Hoán trong nháy mắt đen lại, đôi mắt đào hoa đạm mạc nguy hiểm híp lại: "Mấy người, ai cho em ấy uống rượu?"
Sau lưng đám người Lâm Thanh phát lạnh, không chút do dự bán đứng Trần Triệt: "Là Triệt gia, việc này không liên quan đến bọn em."
Chóp mũi đám người Lâm Thanh chảy ra mồ hôi, bọn họ sợ nhất lúc Vân Hoán híp mắt lại. Bình thường những lúc như thế là lão Đại thật sự tức giận.
Đám Lâm Thanh cũng rất oan uổng, bọn họ đang nâng ly với nhau, ai ngờ đột nhiên truyền đến tiếng Trần Triệt kêu đau. Vừa nhìn liền phát hiện Tần Nhất tung cho Trần Triệt một quyền, sau đó đã thấy Tần Nhất say rồi.
Vân Hoán quay đầu nhìn Trần Triệt, không nói một lời, nhưng trầm mặc như vậy khiến Trần Triệt vô cùng lo sợ. Anh ta đáng thương nhìn Vân Hoán, mở miệng nói: "A Hoán, anh, anh cũng không cố ý, nào biết được tiểu gia hỏa thật sự không thể uống rượu. Cậu nhìn, tiểu gia hỏa cũng cho anh một quyền, vết bầm này cũng không dễ tiêu đâu."
Trần Triệt chỉ chỉ mắt trái của mình, sức lực của Tần Nhất không hề nhỏ, một bên mắt của Trần Triệt đã hiện lên một vòng xinh tím. Đối với người vô cùng quan tâm đến vẻ bề ngoài như Trần Triệt mà nói, đây là chuyện không thể chấp nhận được.
Vân Hoán híp mắt, ánh mắt sắc bén thâm thúy, khóe miệng như cười như không: "Vậy sao, thế nhưng tôi thấy đối xứng một chút sẽ càng đẹp hơn đấy."
Trần Triệt giật mình, bị dọa vội vàng lui về sau.
CMN, quỷ súc này còn cười, anh em chó má gì, đánh người không nên đánh mặt!
Tần Nhất lại nấc một tiếng nho nhỏ, đầu óc quay cuồng, giữa lúc mơ mơ màng màng còn nhớ mình muốn đánh người nào đó, lung la lung lay đứng lên, Vân Hoán vội đỡ lấy con ma men nhỏ nào đó.
Sợ Tần Nhất đứng không vững, trực tiếp nửa ôm cô vào lòng. Tần Nhất tỉnh tỉnh mê mê ngửa mặt lên, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ nhiễm lên ửng đỏ, như cánh hoa đào nở rộ, đẹp rung động lòng người.
"Ồ, đại soái ca." Tần Nhất nghiêng đầu, giọng nói mềm nhũn, giống như cây kem trong ngày mùa hè, ngọt ngào vô cùng.
Nói xong, trực tiếp vươn tay vân vê khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán, vô cùng hồn nhiên cười hì hì mấy tiếng.
Vân Hoán bất đắc dĩ, giữa hai đầu lông mày chứa đựng đầy sự cưng chiều, nắm lấy bàn tay nhỏ đang sờ loạn của Tần Nhất: "Đừng nghịch."
Đám người Lâm Thanh như gặp ma, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người giày xéo khuôn mặt Đế thiếu còn có thể sống tốt. Thế giới này quá huyền ảo, hay là bọn họ đều đã uống say rồi?
Sở Sở cũng bị chấn kinh, từ trước tới nay cô ta chưa từng thấy dáng vẻ ôn nhu như thế của Vân Hoán, anh còn dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Tần Nhất... Cảm giác nguy cơ đột nhiên sinh ra trong lòng, người này không thể lưu lại.
Trần Triệt cũng là vẻ mặt gặp quỷ, anh ta quen biết Vân Hoán vài chục năm, từ trước tới nay chưa từng thấy qua Vân Hoán ôn nhu như vậy, cho dù là đối với Tiểu Hiên. Tuy Vân Hoán cũng rất ôn hòa với Tiểu Hiên, nhưng chưa từng thể hiện rõ ràng như này.
Rất có thể là anh ta đã nhìn thấy một Vân Hoán giả!
Trần Triệt đang ngẩn người, thình lình cảm thấy mắt phải tối sầm, sau đó truyền đến một trận đau xót. Hóa ra lúc anh ta đang ngẩn người, Tần Nhất lại vung thêm một quyền.
Lần này thì thật sự đối xứng rồi.