Hứa Ninh vừa đến, nhìn thấy đầu tiên là Lâm Hải ngã trêи mặt đất đã sớm mất đi hơi thở, bi thương kêu lên: "Trại chủ, Trại chủ, anh làm sao vậy, là ai hại anh?"
Tần Nhất cười nhạt, vote cho Hứa Ninh một đánh giá kém. Chỉ được cái sét đánh to mà chả có tí mưa nào, ngay đến một giọt nước mắt cũng không rơi, cô chả nhìn ra anh ta bi thương ở chỗ nào.
Lệ Lệ lắc eo nhỏ, trêи gương mặt diễm lệ là tầng phấn trang điểm dày cộm: "Là bọn hắn, chính là bọn hắn. Sở Sở liên hợp Lâm Minh cấu kết với đám người này giết hại Trại chủ, chúng ta phải báo thù cho Trại chủ."
Hứa Ninh nhìn thoáng qua Zombie ngã đầy đất, trong lòng đối với lời nói của Lệ Lệ lại tin thêm mấy phần. Dị năng và thể lực của đám người này hẳn là đã sớm tiêu hao sạch, hiện tại chính là thời điểm tốt để anh ta thu hoạch.
Sở Sở sắc mặt lạnh lẽo, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt xếch câu người, băng lãnh cùng vũ mị giao thoa, Hứa Ninh nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.
Hứa Ninh cười ɖâʍ nói: "Sở Sở, cô vẫn nên bảo đồng bọn của cô ngoan ngoãn đầu hàng đi, như vậy tôi còn có thể tha cho cô một mạng."
Người đi theo Hứa Ninh đồng thanh hô to: "Báo thù cho Trại chủ."
Sở Sở chán ghét nhìn lướt qua Hứa Ninh: "Nằm mơ! Hứa Ninh, anh cho rằng mình là thứ gì tốt lắm ư? Anh đã sớm cấu kết với Lệ Lệ muốn thay thế vị trí của Lâm Hải trở thành Trại chủ, đừng cho là tôi không biết."
Con ngươi đen đục của Hứa Ninh không có chút bối rối: "Phải thì sao, nơi này đều là người của tôi, cô có nói gì đi nữa cũng đều vô dụng. Cô thật cho rằng người trong cái trại này nguyện thuần phục Lâm Hải ư? Bọn họ chỉ là muốn một nơi để có thể tiếp tục sống sót thôi. Ai làm Trại chủ, bọn họ căn bản không thèm để ý, chiêu châm ngòi ly gián này của cô vô dụng."
Tần Nhất lười biếng duỗi eo, hoạt động gân cốt, giọng nói lạnh lùng: "Nếu nói chuyện vô dụng, vậy thì dùng vũ lực giải quyết đi."
Cùng đám người này nói cái gì cũng đều là vô dụng, Hứa Ninh đã tỏ rõ ý muốn lấy bọn họ làm ván cầu, thuận thế đi lên làm Trại chủ. Tuy rằng người đúng là bọn họ giết, nhưng cô cũng không muốn làm ván cầu cho anh ta.
Hứa Ninh đang nói chuyện với Sở Sở, đột nhiên bị đánh gãy có chút không vui, quay đầu liền nhìn thấy Tần Nhất. Đối với khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, ánh mắt của anh ta hiện lên sự tham lam: "Kiều Kiều?"
Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán biến lạnh, hàn ý trêи người tỏa ra, con ngươi màu đen đặc lại nổi lên gió lạnh, càng trở nên thâm thúy hơn, trong mắt lấp lóe hàn quang.
Dám nhìn tiểu gia hỏa của anh như vậy, đúng là muốn chết.
Phía sau Hứa Ninh phát lạnh, đột nhiên cảm thấy một trận lệ khí như hủy thiên diệt địa đánh về phía anh ta. Trêи trán toát đầy mồ hôi lạnh, chảy xuống hai bên thái dương và chóp mũi, chân không tự chủ phát run.
Trong cơn hoảng hốt hình như có máu đỏ bắn ra, một mảnh đỏ tươi, khiến anh ta đau đớn thét lên một tiếng. Hồi thần, Hứa Ninh phát hiện toàn bộ tay phải của mình đã không còn. Vết cắt ngay ngắn chỉnh tề, bên trêи còn mang theo dị hỏa, máu đỏ diễm lệ không ngừng phun ra.
Vân Hoán lạnh nhạt thu tay lại, một thanh hỏa đao đột nhiên nổ tung, hoa mỹ giống như pháo hoa nở rộ. Thế nhưng hỏa diễm nho nhỏ rơi xuống trêи người đám người kia lại đột nhiên bốc cháy lên, dọa bọn hắn vội vàng lăn lộn ngay tại chỗ, miễn cưỡng mới dập tắt được lửa.
Hứa Ninh cắn răng, cầm quần áo xé rách một đoạn quấn lấy tay phải của mình, trong mắt tràn đầy oán độc, trong giọng nói lộ ra hận ý: "Lên, lên cho tao, giết hết mấy tên đàn ông này, hai con đàn bà kia đều cho bọn mày."
Đám người đi theo Hứa Ninh có chút do dự, bọn hắn có chút e sợ Vân Hoán. Hỏa diễm nóng rực như lửa khiến tim gan tỳ phổi thận bọn hắn đều đau.
Hứa Ninh thấy bọn hắn đều không lên, trầm thấp chửi mắng vài câu, sau đó nói to: "Sợ cái gì, đều lên hết cho tao! Đám người này đã tiêu hao hết thể lực và dị năng rồi, dị năng giả hệ thủy đâu, đặc biệt đối phó tên chó kia cho tao."
Mẹ nó, thủy khắc hỏa, anh ta không tin không đánh chết đám tiện nhân này, trả thù cho tay phải bị chặt của anh ta. Anh ta muốn ngũ mã phanh thây bọn họ!