Tần Nhất ngoan ngoãn đi qua, mắt phượng sáng rực.
Vân Hoán lấy ra khăn tay lau sạch mồ hôi tinh tế vương trêи trán Tần Nhất, nói với đám Lâm Thanh: "Đi, lấy tinh thạch."
Đám Lâm Thanh tự giác đi tới, từ trong đầu Zombie đào ra tinh thạch. Sở Sở nhìn nhóm người Lâm Thanh khoét đầu đẫm máu đen của Zombie ra, từ bên trong móc ra thứ gì đó, dạ dày quặn thắt lại muốn nôn, mấu chốt nhất là con mắt của mấy người bọn họ còn sáng như nhặt được vàng.
Điều này khiến Sở Sở không thể lý giải nổi, chuyện ghê tởm buồn nôn như vậy, đám Lâm Thanh tại sao lại muốn làm.
Vân Hoán lau khô mồ hôi trêи trán Tần Nhất, Trần Triệt đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc, ngược lại là Tần Hàn Vũ chứng kiến cảnh tượng này hơi nhướn mày, không nghĩ tới người lạnh tâm như Đế thiếu cũng sẽ có một mặt ôn nhu như vậy.
"Cũng đi đi." Vân Hoán nhàn nhạt mở miệng, nhưng trong nháy mắt mặt Sở Sở trắng bệch, cô ta biết người Vân Hoán nói là mình.
Tần Nhất cười híp mắt hưởng thụ Vân Hoán hầu hạ, nhìn Sở Sở do do dự dự không muốn đi, mắt sắc đảo một vòng, sau đó lười biếng mở miệng: "Chị Sở Sở không nguyện ý đi sao? Vừa rồi lúc chúng tôi giải quyết Zombie, chị cũng không tham dự, bây giờ ngay cả chuyện đơn giản như đào tinh thạch chị cũng không muốn đi làm sao, như vậy sẽ không có cơm tối ăn đâu."
"Chị Sở Sở là đội viên cũ, chắc hẳn hiểu rất rõ đội huấn của đội, không làm việc sẽ không có cơm ăn. Thật không khéo, hiện tại tôi là người quản lý vật tư, nếu như chị không làm việc, tôi sẽ không lưu tình."
Tần Nhất thờ ơ nói, trong lòng cười lạnh, muốn lười biếng, đồ ăn trong không gian của cô, cho dù đút cho Zombie cũng không cho cô ta.
Vừa rồi cô nhìn thấy rất rõ ràng, lúc bọn họ đi giết Zombie, cô ta căn bản không hề nghĩ tới việc tiến lên hỗ trợ, chỉ đứng đó dùng ánh mắt hoa si nhìn Vân Hoán.
Sở Sở cắn răng, cô ta biết lời Tần Nhất nói đều là thật, nếu cô ta thật sự không đi đào tinh thạch, Tần Nhất sẽ không cho cô ta đồ ăn, đây là đội huấn của đội bọn họ từ trước tới nay. Nhưng bởi vì cô ta là nữ sinh duy nhất trong đội, đám Vân Hoán kiểu gì cũng sẽ rộng lượng với cô, cho cô ta điều kiện sống thoải mái nhất, nên vừa rồi cô ta hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Mấy người Lâm Thanh đang đào tinh thạch nghe thấy lời Tần Nhất nói thì sững sốt, lúc này bọn họ mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Sở Sở đã không theo kịp tiết tấu bọn họ. Nhớ ngày xưa giữa bọn họ không cần nói câu nào cũng vô cùng ăn ý, nhưng bây giờ người phù hợp nhất với bọn họ lại là Tần Nhất.
Loại ăn ý này không phải căn cứ vào thời gian dài hay ngắn để phán xét.
Sở Mặc Hòa nhìn Sở Sở không nguyện ý, liền mở miệng nói: "Tôi thay chị ấy."
Trong lòng Sở Sở thở phào nhẹ nhõm, nói thật, cô ta hoàn toàn không muốn đụng vào những thứ dơ bẩn buồn nôn đó. Cô ta có thể làm những chuyện khác, nhưng còn việc này cô ta thật sự không muốn.
Con ngươi Tần Nhất lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Sở Mặc Hòa: "Cậu có thể giúp chị ta một lần, nhưng có thể giúp chị ta cả đời sao? Chị ta bị vây ở chỗ này mấy tháng, độ nhạy cùng phản ứng đều chả ra gì. Hiện tại thứ chị cậu cần chính là chiến đấu, cậu làm vậy không phải đang giúp chị ta, mà là đang hại chị ta."
Giọng nói hữu lực của thiếu niên vang lên, chữ chữ như châu ngọc, khiến người ta không tự chủ được tin tưởng.
Sở Mặc Hòa không phản bác, vì Tần Nhất nói đúng, anh ta nhìn về phía Sở Sở: "Chị, chị đến cùng bọn em làm đi, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần móc tinh thạch trong đầu Zombie ra là được."
Lời Tần Nhất nói chạm tới đáy lòng Sở Mặc Hòa, vừa rồi anh ta cũng phát hiện sự ăn ý của Sở Sở với bọn họ đã giảm xuống rất nhiều. Bọn họ đã không gặp nhau một khoảng thời gian, anh ta cũng không biết thực lực hiện tại của Sở Sở ra sao, nhưng bây giờ chị ấy quả thực cần rèn luyện thêm.
Sở Sở thấy Sở Mặc Hòa không giúp mình cầu tình, cũng biết hôm nay cô ta không tránh được, nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, Sở Sở nâng váy dài chậm rãi ngồi xổm xuống, trong lòng thì hận Tần Nhất thấu xương.
Sở Mặc Hòa đúng là vô dụng, có chút chuyện mà cũng không thể giúp cô ta, quả nhiên không phải...