Lông mày Vân Hoán nhíu càng chặt hơn, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt. Sao ăn nhiều như vậy rồi mà tiểu gia hỏa vẫn gầy thế, cổ tay có chút nhỏ.
Tần Nhất không hiểu nhìn về phía Vân Hoán, Vân Hoán ho khan một tiếng: "Đừng dùng tay dụi mắt, đối với con ngươi không tốt."
Tần Nhất đang muốn trêu Vân Hoán muộn tao, đột nhiên đứng thẳng người, ánh mắt có chút lạnh: "Hoán ca, Zombie tới."
Vân Hoán hiểu, dị năng của Lâm Hải giúp gã có thể khống chế Zombie để bản thân sử dụng, chỉ là không biết Lâm Hải có thể khống chế bao nhiêu Zombie.
"Thất Thất, có bao nhiêu?" Vân Hoán cũng không gấp, anh chậm rãi sửa sang lại áo khoác ngoài cho Tần Nhất, sau đó nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Lam trong ngực cảm giác một chút, sau đó truyền âm cho Tần Nhất: "Nữ nhân ngu xuẩn, Zombie có khoảng ba trăm con, một nửa là Zombie sơ cấp, một nửa là Zombie cấp một."
Tần Nhất xoa xoa đầu Tiểu Lam: "Ừm, có bao nhiêu tinh thạch?"
Đối với Tần Nhất mà nói, đám Zombie này không khó đối phó, cô ngược lại hi vọng có càng nhiều Zombie càng tốt, ai bảo cô phải nuôi một tên Dạ Dày vương vô địch đây.
Mấy tháng nay, tất cả tinh thạch cô thu thập được đều cho Tiểu Lam ăn, đến một khối nhỏ cũng không thừa lại, đã thế, đại gia nào đó còn ngại không đủ lót dạ.
Hiện tại Tần Nhất cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu tinh thạch.
Tiểu Lam cẩm thận cảm ứng, đôi mắt nhỏ như hạt đậu lập tức sáng lên, móng vuốt nhỏ bới bới tay Tần Nhất: "Nữ nhân ngu xuẩn, những con Zombie cấp một đó đều có tinh thạch, chúng ta thế nhưng giàu rồi."
Tiểu Lam vui sướиɠ muốn kêu to, ai nha má ơi, nó rốt cục có thể ăn no rồi.
Mắt phượng của Tần Nhất sáng rực tựa như hỏa diễm, hơi nóng giống như có thể thiêu sạch hết vật ô uế trêи thế gian: "Ồ, lần này vận khí không tệ."
Sở Sở nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Hải, vẻ mặt có chút hốt hoảng nói với đám người Vân Hoán: "Không tốt, Lâm Hải muốn triệu hoán Zombie."
Ở cùng với Lâm Hải lâu như vậy, Sở Sở đương nhiên biết bản lĩnh của Lâm Hải, người này có thể khống chế ba trăm con Zombie! Nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của đám Zombie được nuôi trong vườn Zombie, trong bụng Sở Sở cuộn trào lên cơn buồn nôn.
Lâm Hải cười tà, đôi mắt ngày xưa một mảnh thâm tình nay sung huyết đỏ bừng. Gã cười, ngũ quan có mấy phần anh tuấn giờ phút này trở nên rất dữ tợn, cả người tựa như ác quỷ từ Địa Ngục bò ra.
Người bên trong Thanh Phong trại trông thấy Zombie được vây trong vườn Zombie không ngừng trào ra, cả đám sợ hãi run rẩy, tiếng thét chói tai chạy trốn vang lên bốn phía, trong lòng không ngừng hi vọng những con Zombie này sẽ không ăn thịt mình.
Vẻ mặt đám người Lâm Thanh ngưng trọng, nhưng trong mắt không có bất kỳ ý tứ sợ hãi nào. Mấy tháng nay bọn họ lăn lộn bên ngoài cũng không phải là uổng phí. Đối mặt với Zombie, bọn họ sớm đã không còn sợ hãi như lúc đầu, có chỉ là nồng đậm ý chí chiến đấu.
Tần Nhất gọn gàng lưu loát nhét Tiểu Lam vào trong ngực Vân Hoán, từ không gian lấy ra cây đao yêu quý của mình, cười tủm tỉm nói với Vân Hoán: "Hoán ca, anh ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, tôi đi giết Zombie."
Nói xong cũng không quay đầu lại, xông thẳng về phía đại quân Zombie đang chen chúc chạy tới. Vân Hoán mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tiểu Lam trong ngực, híp híp đôi mắt đào hoa, cuối cùng không nhịn nổi trầm thấp nở nụ cười. Tiếng cười như tiếng suối chảy róc rách trong ngày xuân, rung động lòng người.
Trải qua chuyện của Sở Sở, anh có thể rõ ràng cảm nhận được tiểu gia hỏa đối với anh càng thêm thân cận cùng tín nhiệm. Tỷ như cậu của hiện tại, hoạt bát như thế, chỉ có ở trước mặt người thân nhất của mình mới thể hiện ra.
Đấm người Lâm Thanh đang ra sức giết Zombie, nghe được tiếng cười trầm thấp của Vân Hoán vọng đến, bị dọa sợ đến mức dao găm trong tay suýt chút nữa rơi mất, ngay cả kim nhận (lưới dao bằng kim loại) mà Trần Triệt vừa mới ngưng tụ ra cũng nhất thời bị chém lệch.
Mẹ nó, lão đại (A Hoán) trúng tà gì rồi, sao cười khủng bố như vậy!