Cho dù đối phương là Tần Nhất, anh ta cũng không cho phép! Nhưng may anh ta vẫn nhớ, Tần Nhất là anh em của bọn họ, giọng điệu khi nói chuyện vẫn có chỗ khắc chế: "Nhất Nhất, những lời cậu nói đối với nữ sinh mà nói, có chút tàn nhẫn."
Bị một tên cặn bã bắt giữ nhiều ngày như vậy, anh ta cũng đoán được chị gái mình đã trải qua chuyện gì. Với khuôn mặt của chị gái anh ta, cho dù là ở Kinh Đô cũng là số một số hai, làm sao có thể tránh không bị...
Nhưng như thế thì đã sao, Sở Sở là chị gái ruột của anh ta, anh ta thậm chí rất cảm ơn chị của anh ta vì đã lựa chọn chịu nhục để sống sót, một mực chờ bọn họ đến cứu mình.
Sở Sở nghe thấy Sở Mặc Hòa lên tiếng bảo vệ mình, bên trong đôi mắt xếch hiện lên tia đắc ý. Thấy không, cho dù Tần Nhất cậu gia nhập tiểu đội, nhưng tâm đám người Vân Hoán đều ở chỗ cô ta.
Trêи mặt Lâm Thanh cũng có chút không vui, anh ta rõ ràng đã bị lời nói của Sở Sở lừa gạt. Anh ta biết Tần Nhất là loại người thù dai, bọn họ cũng thế, chỉ là nếu như là người cùng một đội thì không nên ghi thù như thế.
Lâm Bạch ngược lại không nói gì, chỉ liếc nhìn Sở Sở, trong mắt hồ ly lóe lên từng tia ám quang, sau đó lại lập tức lắc đầu, tựa hồ không nguyện ý tin tưởng điều gì đó.
Tần Nhất đem vẻ mặt của đám người Vân Hoán đều nhìn ở trong mắt, trong nội tâm cô tản ra từng cơn ớn lạnh. Lời này của Sở Mặc Hòa ngược lại đẩy cô lên nơi đầu sóng ngọn gió. Trong tận thế, phụ nữ bị bắt đi không có năng lực tự vệ có rất nhiều. Các cô có người đắm mình trong trụy lạc, có người chịu đựng khuất nhục sống sót vì tìm cơ hội báo thù tốt nhất.
Sở Sở và Sở Mặc Hòa khiến cho người ta cảm thấy Tần Nhất cô khinh thường phụ nữ bị thất thân hay người không thể không khuất phục dưới kẻ mạnh hơn.
Tần Nhất xem thường những người phụ nữ đó sao? Đương nhiên không phải, cô thưởng thức nhất chính là loại phụ nữ kiên cường, dũng cảm như thế. Nhưng, điều kiện tiên quyết Sở Sở phải là người như vậy mới được.
Qua một hai ngày ở chung, Tần Nhất không nhìn thấy sự anh dũng, quả cảm, hơi thở trầm ổn trêи người Sở Sở mà đám Sở Mặc Hòa bọn họ nói. Có nhìn thấy, cũng chỉ là một Sở Sở xảo trá, đạo đức giả, thích làm ra vẻ, buồn nôn.
Cô có chút hoài nghi, người này thật sự là Sở Sở sao? Song, vấn đề này cùng cô không có nhiều quan hệ, dù sao cô sẽ không bỏ qua cho Sở Sở.
Vẻ mặt Tần Nhất thản nhiên, sắc môi như cánh hoa hồng kiều diễm có chút nhạt đi, cô hoàn toàn không vì hành động bật trả của Sở Mặc Hòa mà gợn sóng: "Tôi có nói gì sao? Chỉ là nói một câu Lâm Hải rất cưng chiều cô, cô liền oán hận tôi. Hừ, làm sao, chị em hai người muốn liên thủ đối phó tôi? Chẳng lẽ tôi nói không phải là sự thật, Lâm Hải không cưng chiều cô sao? Ngay cả mật thất giam giữ thực vật biến dị cũng nói cho cô biết."
Trong mắt phượng mỹ lệ của Tần Nhất không còn ý cười nhàn nhạt như ngày xưa nữa, thay vào đó là lạnh lẽo bức người, chỉ có vô tận hàn ý: "Nếu như mấy người không chào đón tôi, tôi có thể rời đi. Tần Nhất tôi không phải người rời khỏi các người thì sẽ chết, sẽ không có gì cả."
Nói xong, Tần Nhất nhận lấy Tiểu Lam trong ngực Vân Hoán, sau đó quay người rời đi.
Hôm nay nói thẳng ra trước mặt mọi người như vậy, cô hoàn toàn không hối hận. Những gì cô nói đều là sự thật, cô là một người đã quen tự do, lúc trước gia nhập tiểu đội Vân Hoán chẳng qua là vì muốn tìm vài người đồng đội có thể thật lòng giúp đỡ lẫn nhau.
Về sau lại vì tham luyến tình thân của Vân Hoán và sự ấm áp trong tiểu đội, cho tới bây giờ vẫn thế. Cô là người nhẫn tâm tuyệt tình, nếu như đã quyết định chấm dứt, không có bất kỳ người nào có thể khiến cô quay đầu.
Hi vọng tiểu đội Vân Hoán chớ ép cô tuyệt tình như thế.
Chỉ là khi sự việc chân chính phát sinh, Tần Nhất mới biết được, tham luyến cùng ỷ lại đã sâu tận xương tủy, lúc loại bỏ nó đi thì thống khổ nhường nào. Căn bản không thua gì khi bị đè gãy mười ngón tay, cũng không thể rời đi tiêu sái như vậy.
Tiểu Lam vùi thân hình mập mạp trong ngực Tần Nhất, ngửi mùi hương quen thuộc, lo lắng tích tụ trong lòng mấy ngày nay rốt cuộc cũng được làm dịu.
Nó biết tâm tình của Tần Nhất giờ phút này rất không tốt. Vừa rồi nó cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, đối với Sở Mặc Hòa và Sở Sở, hiện tại Tiểu Lam một xíu xiu thiện cảm cũng không có.