Dưới cái nhìn của cô, người cô ta yêu là Lâm Minh của Thanh Phong trại, chứ không phải một trong Tứ thiếu Kinh Đô, Tần Tiểu Thiếu.
Sở Sở cười nhạt, phản kϊƈɦ lại: "Tần Tiểu Thiếu nói đùa, nói đến tín nhiệm, tôi sao có thể sánh bằng anh, em trai của Lâm Hải, Minh đệ."
Tần Hàn Vũ nhướn mày, không nói gì nữa. Phụ nữ đều giỏi thay đổi thái độ giống như cô ta à? Anh ta còn nhớ trước hôm nay, Sở Sở vẫn còn yêu anh ta. Tần Nhất còn không phải bị cô ta ghen ghét ném vào mật thất đấy sao.
Thế nào mà Vân Hoán vừa đến, Sở Sở liền lập tức "di tình biệt luyến". Chậc chậc, anh ta tuyệt đối không thừa nhận có lúc mị lực của mình lại không bằng Vân Hoán.
Nhưng mà cho dù có tặng không cho anh ta người phụ nữ ác độc như vậy, anh ta cũng không cần! Vẫn là yên lặng nhìn cô ta "giày vò" Vân Hoán đi thôi.
Toàn bộ hành trình Vân Hoán đều làm mặt lạnh, không tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ, hoặc là nói trái tim anh đã sớm không còn ở nơi này. Anh thật ra đang rất hối hận, hối hận vì kế hoạch lần này.
Tần Nhất còn chưa biết Vân Hoán đã tìm đến, giờ phút này cô đang nhàm chán ngồi dưới đất. Rào chắn bằng kim loại vô cùng rắn chắc, cô làm thế nào cũng không thể làm gãy nó, xem ra chỉ có thể ấn cái nút phía ngoài kia.
Tần Nhất lôi tiểu Mai hoa từ bên trong không gian ra, chỉ chỉ cái nút trêи tường bên ngoài rào chắn, nói: "Tiểu Mai hoa ngoan, dùng dây leo của em đè xuống cái nút kia."
Tiểu Mai hoa không biết Tần Nhất muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời duỗi dây leo tới đè xuống, sau đó nó liền phát hiện rào chắn vẫn luôn vây khốn nó tự động mở ra.
"Chi chi chi chi." Hóa ra lại đơn giản như vậy, sớm biết nó đã tự mình chạy trốn rồi, làm sao còn đụng phải cái người như thổ phỉ này.
Tần Nhất sờ lên dây leo của tiểu Mai hoa khích lệ: "Làm không tệ."
Nói xong, Tần Nhất lập tức thu tiểu Mai hoa vào không gian, mắt phượng xinh đẹp híp lại nguy hiểm, có người tới.
Mật đạo rất dài, Sở Sở cố ý đi bên cạnh Vân Hoán. Mấy tháng không thấy, cô ta có vô số lời muốn nói với anh, chỉ là không biết bắt đầu mở miệng từ đâu. Nghĩ nghĩ, Sở Sở chỉ chỉ cục lông tròn vo màu lam trong ngực Vân Hoán, hỏi: "Hoán ca, đó là thứ gì vậy? Em thấy anh cứ ôm nó mãi."
Tiểu Lam nghe thấy lời Sở Sở nói, lập tức xù lông, ngươi cmn mới là thứ gì, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, không phải là thứ nữ nhân ngu xuẩn đáng ghét như ngươi có thể chỉ trỏ.
Tiểu Lam thân là Thần thú viễn cổ, nó đối với con người gần như có một loại trực giác bản năng, nữ nhân vẫn luôn cười tủm tỉm trước mắt nó này chắc chắn không phải thứ gì tốt, nó có thể cảm nhận được ác ý trêи người cô ta.
Tiểu Lam trực tiếp vươn người, hung hăng mổ một cái vào cái tay đang chỉ nó của Sở Sở. Nếu là con chim khác thì không có việc gì lớn, nhưng Tiểu Lam lại khác biệt. Nó là Thần thú viễn cổ, cái mỏ nhìn nhỏ xinh tinh xảo, nhưng sắc bén vô cùng. Đầu ngón tay Sở Sở trong nháy mắt liền bị thương chảy máu.
Tay đứt ruột xót, đầu ngón tay chính là chỗ đau nhất. Sở Sở cảm nhận được cơn đau nhức, đôi mắt xếch âm trầm, hận không thể lăng trì nuốt sống Tiểu Lam.
Có Vân Hoán ở đây, Tiểu Lam cũng không sợ nữ nhân độc ác này, trực tiếp quay người, chổng ʍôиɠ vào mặt Sở Sở.
Sở Sở có chút ủy khuất, nhưng cô ta chưa kịp mở miệng nói, Vân Hoán đã lên tiếng trước: "Tiểu Lam là sủng vật của Thất Thất, nó không thích người khác đụng vào nó, lần sau nhớ cẩn thận."
Khóe miệng Sở Sở hơi cong lên: "Hóa ra là sủng vật của em trai Nhất Nhất, em nhớ rồi. Nhưng anh cũng phải cẩn thận một chút, đừng để nó mổ vào tay."
Lại là Tần Nhất, xem ra địa vị của Tần Nhất ở trong lòng Vân Hoán không thấp. Không biết tại sao, cô ta cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng cô ta ngược lại đã quên, Tần Nhất là một nam sinh, cậu đối với cô ta mà nói, không thể tạo ra uy hϊế͙p͙ gì.
Tiểu Lam cười nhạo, quơ quơ cái ʍôиɠ với Sở Sở. Nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, nó mới không tùy tiện cắn loạn người khác, nó cắn đều là kẻ xấu!