Cốc Tiệp trong ngực mẹ Đường cụp mắt xuống, gương mặt nhỏ nhắn quật cường.
Đường Quất cười lạnh, khuôn mặt thanh tú bởi vì tức giận mà trở nên có chút dữ tợn: "Em gái? Con tình nguyện không có một đứa em gái như vậy! Cốc Tiệp, tôi nói cho cô biết, nếu như không tìm được Tình Tình về, cả đời này tôi đều hận cô!"
Nói xong, Đường Quất cũng mặc kệ mẹ Đường đang tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, không nói thêm một lời nào với Cốc Tiệp, quay người đuổi theo Cao Tình.
Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại mẹ Đường và Cốc Tiệp. Mẹ Đường có chút đau lòng sờ lên bên má bị sưng đỏ của Cốc Tiệp, yếu ớt thở dài: "A Tiệp, con hà tất phải vậy? Biết rõ tên hỗn tiểu tử đó quan tâm cô gái kia, con còn vội vàng nhằm vào cô ta. Mẹ không cảm thấy ủy khuất, con không cần làm thế."
Tâm tư của Cốc Tiệp đối với con trai nhà mình làm sao bà lại không nhìn ra, cũng chỉ có tên hỗn tiểu tử thần kinh thô kia là không phát hiện.
Cốc Tiệp không lên tiếng, khuôn mặt em bé đáng yêu vẫn là bộ dáng mặt than như cũ. Cô bưng bát đưa cho mẹ Đường, thanh âm có chút trầm: "Mẹ, con không sao, ăn cơm trước đã."
"Haizz." Đáp lại Cốc Tiệp là tiếng thở dài bất đắc dĩ cùng trận ho kịch liệt của mẹ Đường.
Cao Tình mặt đầy oán hận nhìn biệt thự Tần gia tráng lệ trước mắt, cô ta biết Tần Hàn Mạt, người đã vứt bỏ cô ta đang ở bên trong.
Cô ta muốn xông vào chất vấn anh ta, lúc trước tại sao lại lừa gạt mình? Thế nhưng chân không sao nhấc lên được.
"Tình Tình, em, em đừng nóng giận, không phải là anh không muốn nói cho em, mà là Tần gia ở bên trong căn cứ có người che chở. Anh sợ em đối đầu với nhà bọn họ thì chỉ có ăn thiệt." Đường Quất từ phía sau vội vã đuổi tới, thở hổn hển giải thích với Cao Tình.
"Có người che chở sao?" Hận ý trong mắt Cao Tình giống như ngâm qua độc, cô ta thấp giọng lẩm bẩm.
Sau đó quay người nhìn thẳng gương mặt đỏ bừng lên vì chạy quá nhanh của Đường Quất, bỗng nhiên lấn người tới hôn lên môi Đường Quất.
Xúc cảm mềm mại truyền đến, Đường Quất có chút kinh ngạc, thậm chí có chút khó tin. Tình Tình, Tình Tình đây là chấp nhận anh ta sao?
Tiếp theo đó là thanh âm kiều mị của Cao Tình truyền đến: "Anh Quất Tử, em muốn anh muốn em, bây giờ liền muốn."
Có người che chở? Cao Tình cô cũng có thể tìm người tới quật ngã cái cây đại thụ đó. Luôn có một người, luôn có một người có thể báo thù thay cho cô ta. Cô ta muốn nhìn thấy Tần Hàn Mạt quỳ dưới chân cầu xin mình.
Đây là ý niệm duy nhất của Cao Tình khi ở dưới thân Đường Quất.
***
Xe còn đang không ngừng chạy trêи đường, thành phố W cách thành phố Z một khoảng cách nhất định. Tần Nhất nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Lam, khóe miệng như có như không cong lên. Hừ, ở căn cứ bây giờ chắc hẳn là rất náo nhiệt. Chu Ngọc, Cao Tình, Tần gia tiếp theo nhất định sẽ có nhiều trò hay.
Tiểu gia hỏa trong ngực khẽ động, Tần Nhất cúi đầu, phát hiện Tiểu Lam đã tỉnh.
Tay Tần Nhất vẫn dịu dàng chải vuốt lông vũ màu băng lam xinh đẹp thay Tiểu Lam: "Tỉnh, cảm giác thế nào?"
Tiểu Lam hừ hừ: "Đương nhiên không có vấn đề, ta thế nhưng là Băng Phượng điện hạ vĩ đại đó."
Mắt nhỏ của tiểu gia hỏa chuyển động: "Nữ nhân ngu xuẩn, bổn điện hạ đói bụng."
Tần Nhất buồn cười khẽ chọc cái bụng nhỏ đầy thịt của Tiểu Lam, tiện tay lấy một viên kẹo dẻo đút cho tiểu gia hỏa ăn, con hàng này thích ăn ngọt.
Tiểu Lam quả nhiên vô cùng vui vẻ, mắt nhỏ xíu híp híp lại.
Lan Hương ngồi phía sau vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Lam trong ngực Tần Nhất. Đây là cái gì, một con gà béo?
Đợi khi nhìn thấy Tần Nhất đút kẹo dẻo cho Tiểu Lam, đáy mắt Lan Hương chấn kinh, làm sao cũng không ức chế nổi. Ngay sau đó chính là sự ghen ghét, tại sao một con tiểu súc sinh so với người còn được ăn ngon hơn? Người của tiểu đội Vân Hoán thật quá đáng, bắt các cô đến không nói, lại còn chỉ cho hai người họ ăn bánh bích quy.
"Chít chít." Nữ nhân ngu xuẩn, nữ nhân xấu đằng sau đang ghen ghét ngươi đấy.
Tinh thần lực của Tiểu Lam rất cường hãn, tự nhiên cảm nhận được ghen tị và oán hận của Lan Hương.
Tần Nhất biết nữ nhân xấu trong miệng Tiểu Lam là ai, cô lại cho tiểu gia hỏa ăn thêm một viên kẹo dẻo, thản nhiên nói: "Tao biết, không cần phải để ý đến cô ta."