Tần Kiều Kiều nhẹ gật đầu, chỉ là trong đôi mắt đang cụp xuống, đáy mắt chợt hiện lên sự ngoan độc. Nếu như để cô ta biết là ai truyền ra lời đồn, cô ta nhất định sẽ không để cho kẻ đố sống tốt.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà hai phòng một sảnh ở căn cứ Z, Chu Ngọc tâm tình tốt uống hết một bát cháo. Uống xong, cô ta lại đưa cho mẹ Chu: "Mẹ, thêm một bát nữa."
"Ừ." Mẹ Chu thương yêu nhìn thoáng qua con gái của mình, sau đó lại múc một bát cháo tràn đầy, lập tức trong nồi chỉ còn lại một chút xíu.
Cha Chu thấy thế có chút tức giận vỗ bàn: "Mày cả ngày chuyện gì cũng đều không làm, lại còn ăn nhiều như vậy, phần cho Sơ Tuyết một ít, lát nữa Sơ Tuyết còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Thôi, mày đưa bát trong tay cho Sơ Tuyết đi."
Chu Ngọc không vui nhíu mày: "Con không muốn, nó ở nhà chúng ta, nộp cho nhà chúng ta chút đồ ăn thì làm sao? Hơn nữa, con mới không muốn đi làm nhiệm vụ đâu, cả ngày phải lăn lộn bên ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến làn da."
Cô ta không hề muốn ra ngoài làm nhiệm vụ một chút nào, vất vả muốn chết. Cô ta còn trông cậy vào vẻ ngoài để gả cho nhà tốt, cả đời được nuôi béo.
Khâu Sơ Tuyết yên lặng ăn hết một chút xíu cháo trong bát, sau đó nhìn cha Chu thật tình nghĩ tốt cho mình, nói: "Cữu cữu, không sao đâu. Cháu đã ăn no rồi, cháu đi làm nhiệm vụ đây."
Khâu Sơ Tuyết cầm lấy ba lô, đi đến trước mặt Chu Ngọc: "Mợ, A Ngọc, tôi đi trước."
Mẹ Chu xì mũi nhìn Khâu Sơ Tuyết: "Đi mau đi mau, đừng ở chỗ này cản đường. Mỗi ngày làm nhiệm vụ cũng chỉ mang về được một chút xíu đồ vật như vậy, không biết cả ngày trời ra ngoài làm cái gì."
Chu Ngọc hừ một tiếng, cũng không nhìn Khâu Sơ Tuyết.
Khâu Sơ Tuyết mím môi, sau đó quay người rời đi. Ai cũng không chú ý tới lúc quay người, bên trong tròng mắt của Khâu Sơ Tuyết tràn đầy căm ghét cùng hàn ý.
Sau khi Khâu Sơ Tuyết đi, vẻ mặt cha Chu hận sắt không thành thép trừng mắt với Chu Ngọc: "Mày cũng là người lớn rồi, có phải trẻ con gì nữa đâu, cả ngày lười biếng không chịu làm việc. Mày nhìn Sơ Tuyết một chút, con bé so với mày còn nhỏ hơn một tuổi, mày đúng là không xấu hổ. Sau khi ăn xong thì nhanh đi tìm nhiệm vụ làm đi, cho dù là quét đường cũng được."
Chu Ngọc lập tức đặt đũa xuống: "Cha đối xử tốt với Khâu Sơ Tuyết như vậy, rốt cuộc ai mới là con gái của cha? Con mới không đi đâu, muốn đi tự cha đi đi."
Nói xong, Chu Ngọc giận dỗi chạy về phòng mình, chỉ còn lại một mình cha Chu tức đến bộ ngực phập phù lên xuống: "Nghiệt nữ, nghiệt nữ."
Mẹ Chu liếc nhìn cha Chu một cái, bình tĩnh uống xong bát cháo của mình, sau đó đi nhìn con gái yêu quý.
Chu Ngọc đang tức giận nhéo lấy lỗ tai búp bê, nhìn thấy mẹ Chu tiến vào, lập tức tủi thân khóc nói: "Mẹ, mẹ nói xem tại sao cha đối xử với tiểu tiện nhân kia tốt như vậy, rõ ràng con mới là con gái của ông ấy mà."
Mẹ Chu cười lạnh: "Ông ta chắc còn đang nghĩ đến con tiện nhân kia."
Chu Ngọc còn đang thút thít khóc: "Mẹ, mẹ vừa mới nói cái gì?"
Trong mắt mẹ Chu lóe lên ám quang, lập tức lắc đầu: "Đừng khóc nữa, bảo bối. Đúng rồi A Ngọc, hôm nay thấy tâm tình con rất tốt, có chuyện gì vui kể mẹ nghe một chút?"
Mẹ Chu nói lảng sang chuyện khác.
Chu Ngọc nghe mẹ Chu hỏi cái này, lập tức không khóc nữa, lau lau nước mắt, sau đó tiến đến bên tai mẹ Chu nói nhỏ. Vẻ mặt mẹ Chu kinh ngạc, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được ý cười hả hê ở trong mắt: "Con nói Tần Kiều Kiều Tần gia ở bên ngoài ngủ với người ta, tự tay đội nón xanh cho vị hôn phu mình?"
Chu Ngọc gật gật đầu, trong mắt tràn đầy sự chế giễu. Tần Kiều Kiều thật sự là tự làm tự chịu, lần này thanh danh của cô ta đã bị hủy sạch.
Mẹ Chu nở nụ cười: "Mẹ còn tưởng rằng Tần gia là thế gia đại tộc như thế nào, hóa ra gia giáo chẳng qua cũng chỉ được như vậy, thật sự là mất mặt chết đi được, đáng đời."