Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Trêи đồng cỏ xanh mướt trong Không gian, toàn thân Tần Nhất bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Hồi lâu sau, đột nhiên cô mở mắt ra, một đôi mắt phượng rạng rỡ sáng ngời, giống như sao kim sáng nhất trêи bầu trời đêm tối.

Tần Nhất nắm tay cảm nhận sức mạnh dị năng trong cơ thể, dị năng trở về, điều này khiến cô yên tâm hơn nhiều.

Tần Nhất thương tiếc xoa đầu Tiểu Lam cũng toàn thân ẩm ướt giống mình, có chút đau lòng. Vì phong ấn thương thế của cô, Tiểu Lam cũng chịu không ít khổ, tiểu gia hỏa này mệt đến mức ngủ thϊế͙p͙ đi rồi.

Ra không gian, Tần Nhất giúp Tiểu Lam tắm rửa một phen, sau đó làm khô bộ lông màu băng lam xinh đẹp của nó rồi mới đặt lên giường để nó an tâm nghỉ ngơi. Xong xuôi cô cũng đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ một trận.

Lau khô tóc, cô nghe phía dưới tầng có động tĩnh, có lẽ là bọn Vân Hoán trở về.

Tần Nhất đi xuống tầng, quả nhiên là năm người Vân Hoán mới sáng sớm đã ra khỏi cửa. Nhìn phía sau bọn họ, Tần Nhất mới phát hiện nhiều ra hai người, là Trương Tuệ và Lan Hương.

Vương Ổn Ổn cũng là nghe thấy tiếng động mà tò mò đi xuống, nhìn thấy Tần Nhất đứng ở cầu thang, cô tiến lại gần hỏi: "Nam thần, đây là xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy Trương Tuệ và Lan Hương, Vương Ổn Ổn có chút ngốc. Cô biết hai người này là người may mắn sống sót vài ngày trước đi cùng bọn họ trở về căn cứ, thế nhưng tại sao hai người họ lại tới đây? Nếu cô nhớ không lầm thì Vân Hoán ghét nhất người khác bước vào biệt thự của họ.

Khóe miệng Tần Nhất vểnh lên: "Ai biết được, chúng ta đi xuống xem."

Trong lòng Tần Nhất biết, Vân Hoán bọn họ sợ là đã đợi không kịp. Hỏi thăm xong chuyện của Trương Tuệ, thấy đối phương không có gì bất thường liền không kịp chờ đợi mà "mời" người đến đây.

Nhưng việc này vẫn đừng nên nói cho cô nàng Vương Ổn Ổn này biết mới tốt, từ lần trước cô bị Sở Mặc Hòa ngộ thương, cô ấy liền đối xử với đám người Vân Hoán lãnh đạm đi rất nhiều. Tần Nhất biết, cô nàng là đang dùng phương thức của mình báo thù cho cô, đau lòng cô.



Vương Ổn Ổn nghe lời đi theo sau Tần Nhất, cô đối với hành vi của Vân Hoán cảm thấy khó hiểu.

Lan Hương đi theo sau Trương Tuệ, nhìn thấy phòng ở xa hoa như thế, trong lòng cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Nhớ tới căn phòng mà hai người cô ta đang ở, ánh mắt Lan Hương tối đi.

Trong lòng Trương Tuệ lúc này có chút bất an. Hôm nay lúc bà ta đi quét đường, năm người này đột nhiên tìm tới nói muốn mời bà ta ăn một bữa cơm, cảm ơn bà ta nói cho bọn họ biết tin tức của Sở Sở. Bà ta vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi Lan Hương nhõng nhẽo đòi hỏi, cho nên mới đành đồng ý.

Nhưng từ lúc tiến vào biệt thự, sự bất an trong lòng bà ta từng bước tăng lên, mí mắt giật giật.

"À ờ, Vân đội trưởng, tôi và Lan Hương vẫn là nên đi trước. Tôi nói cho mọi người biết cũng chỉ là việc thuận tay, không cần mọi người mời chúng tôi ăn cơm đâu." Trương Tuệ cuối cùng vẫn nhịn không được sinh ra ý nghĩ phải mau rời khỏi nơi này.

Lan Hương không vui nhìn Trương Tuệ, ánh mắt âm trầm. Mụ già này có biết bản thân đang nói gì không? Sự giàu có của Tiểu đội Vân Hoán hai người bọn họ đều đã nhìn thấy, bữa này khẳng định sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon. Mấy ngày nay đều gặm bánh bích quy với nước suông, Lan Hương đã sớm không chịu nổi. Cho nên lúc Lâm Bạch nói mời khách, cô ta không chút do dự liền đồng ý.

Trương Tuệ không nhìn thấy sự bất mãn của Lan Hương, bà ta cũng không đợi đám người Vân Hoán trả lời, kéo tay Lan Hương đi tới cửa.

Đợi khi quay đầu liền phát hiện Lâm Bạch vẫn luôn đi phía sau hai người đã sớm khóa chặt cửa. Anh ta nửa dựa vào cửa, đôi mắt hồ ly hẹp dài như cười như không: "Làm sao lại về sớm vậy, chúng tôi còn chưa mời hai người ăn cơm mà."

Lâm Bạch vẫn nở nụ cười ôn nhuận như cũ, một bộ dáng công tử văn nhã, nhưng lại khiến Trương Tuệ vô cớ hoảng sợ.

Lúc này Lan Hương mới kịp phản ứng, đôi mắt đẹp cứng lại, lập tức đoán được đám người này là vì Sở Sở. Nghĩ như vậy, Lan Hương đè xuống bất an trong lòng, bày ra một nụ cười yếu ớt.

"Không biết các anh đang có ý gì, bữa cơm này chúng tôi không ăn, xin để cho chúng tôi rời đi."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!