Trương Tuệ nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua mấy thanh niên trước mắt, trong lòng có chút lo lắng bất an.
Vân Hoán thản nhiên nhìn Trương Tuệ, đáy mắt hiện lên tinh quang.
Sở Mặc Hòa nghe được tin chị gái mình đã chết rồi, đầu tiên là sững sờ, sau đó hai con ngươi đỏ lên, lệ khí cả người bộc phát, giống như ác quỷ trong vực sâu đi ra. Tay Sở Mặc Hòa vung về phía sau, đột nhiên bắt lấy tay Trương Tuệ, khuôn mặt búp bê tinh xảo đáng yêu giờ phút này trông rất dữ tợn.
"Bà nói láo, bà đang gạt tôi, chị của tôi làm sao có thể chết! Thân thủ của chị ấy một đám người các người cũng đánh không lại, nhất định là bà đang nói láo. Mau nói, chị của tôi ở nơi nào? Nếu bà không nói, tôi sẽ giết bà!"
Cả người Sở Mặc Hòa đều có chút không thích hợp, Lâm Bạch tiến lên ổn định anh ta, sau đó nói với Trương Tuệ: "Xin dì nói rõ ràng cẩn thận cho chúng tôi biết nơi Sở Sở xảy ra chuyện."
Trương Tuệ bị năm người nhìn chằm chằm, trong lòng bối rối không thôi, ngay cả lời nói cũng lại lắp bắp: "À ờ, cái này, chuyện này, tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ là trong một cái thôn nhỏ."
Tần Nhất nghe lời nói của Trương Tuệ, liếc mắt liền nhìn ra bà ta đang nói láo, bà ta nhất định còn đang che giấu chuyện gì đó.
Tần Nhất xoa xoa góc trán, Sở Mặc Hòa vừa rồi quá kϊƈɦ động, tay vung lên đập vào trán của cô. Da Tần Nhất sau khi ngâm nước trong không gian thì trở nên tốt hơn, đập một cái thôi cũng xuất hiện dấu đỏ.
Nhưng Tần Nhất biết Sở Mặc Hòa lo lắng cho chị gái mình, nên không trách anh. Chỉ là nhìn thấy năm người vây quanh Trương Tuệ, Tần Nhất có chút cô đơn.
Biết được tin tức của Sở Sở, năm người Vân Hoán đều vây đến, ngược lại một mình cô cô đơn bị lưu tại chỗ. Suy cho cùng thì cô cũng là người gia nhập sau, tình cảm mấy tháng qua giữa cô và bọn họ đương nhiên không thể so sánh với tình cảm vài chục năm của bọn họ với Sở Sở.
Tần Nhất sớm đã dự đoán được sẽ có ngày này, thế nhưng thời điểm thật sự xảy ra, cô phát hiện bản thân không làm được như mình đã nghĩ, không thèm để ý.
Sự cô đơn tự nhiên mà sinh ra.
Đây là không đúng, thế nhưng Tần Nhất không khắc chế được mình. Đối với cô mà nói đây là tín hiệu nguy hiểm, quá mức quan tâm người nào đó sẽ biến thành nhược điểm của mình, thậm chí bị nó ảnh hưởng.
Chuyện này, tuyệt đối không phải điều cô muốn.
Tần Nhất có thể phát hiện được Trương Lệ nói láo, mấy người Vân Hoán đương nhiên cũng có thể phát giác ra. Nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để động thủ với Trương Tuệ, bọn họ phải đợi trở về căn cứ rồi mới lại nghĩ biện pháp. Bọn họ không tin mỹ nhân tiêu Sở Sở có thể dễ dàng chết như vậy.
Lâm Bạch đè lại Sở Mặc Hòa, sau đó áy náy cười cười với Trương Tuệ: "Cảm ơn dì đã nói cho chúng tôi biết tin tức của Sở Sở. Xin lỗi dì, Sở Hòa rất yêu thương chị gái mình, có hơi không tiếp nhận được tin tức này."
Trương Tuệ lắc đầu liên tục: "Không không không, tôi biết cảm giác này, không cần nói xin lỗi. Nhưng thật ra là tôi không tốt, không thể cứu cô ấy."
Vân Hoán nhìn bóng lưng Trương Tuệ rời đi như có điều suy nghĩ. Sở Mặc Hòa có chút gấp: "Lão Đại, bà ta nhất định đang nói láo. Chị Sở Sở làm sao, làm sao có thể... Chúng ta phải nhanh đi tìm chị ấy."
"Tôi biết, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp. Đừng lo lắng, Sở Sở sẽ không dễ dàng chết như thế, tin tưởng tôi." Vân Hoán khó có được khi dịu dàng với Sở Mặc Hòa.
Sở Mặc Hòa nghe xong thì an tĩnh lại, đúng vậy, bây giờ không phải là lúc thích hợp nhất. Sở Mặc Hòa đè xuống sự lo lắng của mình, hít vào một hơi thật sâu.
Vân Hoán thấy Sở Mặc Hòa bình tĩnh lại, quay đầu phân phó Lâm Thanh: "Hồ ly, sau khi về căn cứ, cậu đi thăm dò một chút hai người Trương Tuệ và Lan Hương."
Lâm Thanh cũng nghiêm túc đáp: "Đã biết, lão Đại."
Vương Ổn Ổn vẫn luôn cùng Đặng Bảo Bình ngồi ở một góc chém gió chuyện trêи trời dưới đất, sau khi nhìn thấy Sở Mặc Hòa bộc phát, lập tức đi đến chỗ Tần Nhất. Cô cũng biết tiểu đội Vân Hoán còn thiếu một người, vừa vặn tựa như nghe được Sở Sở gì đó đã xảy ra chuyện, Vương Ổn Ổn muốn tới xem tình huống của nam thần một chút.