Không biết xe chạy bao lâu, rốt cuộc cũng dừng lại. Mỗi người của tiểu đội Vân Hoán đều được trang bị đầy đủ. Đối với trận mưa màu đen có chút quỷ dị này, bọn họ không thể không phòng bị.
Tiểu đội của Cao Viễn cũng chuẩn bị rất đầy đủ, cho nên cũng không sợ hắc vũ. Chỉ là đám người may mắn sống sót cứng rắn muốn đi theo đoàn bọn họ thì có chút đáng thương. Không có áo, không có ô, bọn họ liền bị mưa rơi ướt đầu, chỉ có thể mau chóng chạy tới tránh ở xó xỉnh nào đó mà run lẩy bẩy.
Cao Viễn nhìn thấy bộ dạng thảm thương của đám người đó, trong lòng thở dài một hơi. Thế nhưng anh ta cũng bất lực, ô và áo choàng mặc dù nhiều, nhưng cũng chỉ vừa đủ cho người trong đội anh ta, anh ta sẽ không vì những người xa lạ này mà để cho đồng đội có nguy cơ lâm vào nguy hiểm.
Tần Kiều Kiều bên này cũng xuất hiện khó khăn, ba người không một ai mang theo ô hay áo choàng cả. Đối mặt với hắc vũ không biết là gì nhưng cảm thấy có chút kinh khủng, Tần Hàn Mạt cắn răng, cởi áo khoác ra che mưa cho Tần Kiều Kiều, Trịnh Trọng cũng làm theo.
Trong đêm tối, thân hình đơn bạc của Tần Hàn Mạt càng lạnh run. Những hạt mưa màu đen không chút lưu tình xối ướt người anh ta. Tần Kiều Kiều cẩn thận nhích từng bước ra xa, muốn giữ một khoảng cách an toàn với Tần Hàn Mạt. Cô ta không muốn bản thân bị những giọt nước màu đen không biết là gì này dính vào người.
Tần Nhất bị Vân Hoán nửa ôm, đoàn người nhanh chóng tụ hợp. Như Tần Nhất sở liệu, Dương Tình Thiên là người bình thường, nhưng cô ấy cố chấp chỉ dùng một chiếc ô che mưa, kiên trì nhường áo choàng lại cho Đặng Bảo Bình và những người khác.
Ánh mắt Tần Nhất hơi ngưng, Vân Hoán nửa ôm lấy cô đi qua. Cao Viễn trông thấy tiểu đội Vân Hoán võ trang đầy đủ, càng khẳng định trận mưa này có vấn đề.
Không nhìn thấy đội người ta lợi hại như vậy mà còn bọc cực kỳ chặt chẽ, hiện tại Cao Viễn đối tiểu đội Vân Hoán là có một loại sùng bái mù quáng cùng tự tin.
Đi tới nơi, thừa dịp Cao Viễn và Vân Hoán nói chuyện, Tần Nhất từ trong ba lô lấy ra một cái áo choàng dự bị, tiện tay phủ lên người Dương Tình Thiên.
Dương Tình Thiên bỗng cảm thấy trêи người ấm áp, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là một bên mặt trắng nõn hoàn mỹ của thiếu niên.
Tần Nhất chỉ chỉ áo choàng trêи vai Dương Tình Thiên, cười dịu dàng: "Cái này tôi chưa dùng qua, cô có thể khoác lên, con gái mắc mưa dù sao cũng không tốt."
Tần Nhất nhớ đời trước cô bị bạn học cô lập, lúc tất cả mọi người không tin cô, là Dương Tình Thiên đứng ra thay cô nói một câu. Tuy rằng với cô ấy mà nói có lẽ việc này không đáng nhắc tới, nhưng đối với Tần Nhất lúc ấy mà nói, là cô ấy đưa sự ấm áp, dù không tính là nhiều.
Dương Tình Thiên phủ thêm áo choàng lên người, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh. Cô mỉm cười nói lời cảm ơn với Tần Nhất: "Cám ơn cậu, nam thần công tử."
Bốn chữ cuối cùng, thanh âm của Dương Tình Thiên có chút thấp, mưa rơi lại lớn, hoàn toàn át đi tiếng của cô ấy. Tần Nhất cũng không nghe thấy, cô cười khẽ với Dương Tình Thiên. Nhận thấy Vân Hoán hướng cô ngoắc tay, liền chậm rãi đi tới.
Tốc độ của Tần Nhất khá chậm, mặc dù đã tốt lên một chút, nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh. Việc đi đường đối với cô bây giờ cũng khá vất, chóp mũi cũng xuất hiện một tầng mồ hôi.
Vân Hoán nhìn tốc độ như rùa bò của thiếu niên, bên trong khoảng trời đêm đen kịt, thị lực siêu quần của Vân Hoán vẫn có thể nhìn thấy chóp mũi thiếu niên xuất hiện mồ hôi, hàng lông mày bất giác nhíu lại. Thế nhưng Vân Hoán vẫn không động, đôi mắt đào hoa lãnh đạm lại xa cách chợt sáng chợt tối.
Cao Viễn đang biểu đạt sự kính nể với Vân Hoán, bỗng nhiên ánh mắt khẽ chuyển, nhìn thấy Tần Nhất đang chậm rãi đi tới. Anh ta lên tiếng kinh hô: "A, Tần Nhất tiểu huynh đệ, tổn thương còn chưa có tốt, sao lại tự mình đi bộ thế."
Nói xong, tiến lên nghênh đón, chuẩn bị đỡ lấy Tần Nhất. Anh ta biết dị năng hao hết khó chịu như thế nào, cho dù là đi đường, toàn thân cũng vô lực mất sức, rất khó nhọc.
Cao Viễn vừa vươn tay ra, chỉ nghe thấy có tiếng gió vụt qua. Sau đó thiếu niên anh ta muốn đỡ đã vững vàng được Vân đội trưởng nửa ôm vào trong ngực.