Con đường quay về rất thuận lợi, nhưng đi được nửa đường thì gặp phải phiền toái.
Cao Viễn trông thấy một đám người ngăn ở trước đầu xe thì vô cùng đau đầu. Đối diện với những người may mắn sống sót, Cao Viễn rất bất đắc dĩ. Ngươi nói ngươi có thể vô tình xua đuổi bọn họ đi à? Đây dù sao đều là anh em, hơn nữa về sau có khả năng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Nhưng nếu dẫn theo bọn họ, chỉ sợ sau này bọn họ tuyệt đại đa số sẽ ỷ lại vào ngươi.
Cao Viễn ngừng xe, xoa xoa huyệt Thái Dương, dặn dò Đặng Bảo Bình ngồi bên ghế lái phụ: "Bảo Nhi, cháu ra đằng sau nói cho Vân đội trưởng một tiếng, chúng ta gặp phải không ít người may mắn sống sót."
Đặng Bảo Bình nghe xong lời dặn mau chóng xuống xe đi về phía xe Vân Hoán, cô đã được chứng kiến bản lĩnh của những người sống sót đó, thật sự khiến người ta chịu không nổi.
Đặng Bảo Bình gõ gõ cửa sổ xe, Vân Hoán chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, thấy là Đặng Bảo Bình, Vân Hoán mở miệng hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì?"
Tần Nhất nghiêng tai lắng nghe, nhưng trong lòng đại khái đã đoán được.
Đặng Bảo Bình có chút sợ Vân Hoán, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi của Vân Hoán, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt khẽ đảo dừng lại trêи một bên mặt trắng nõn của thiếu niên, sau đó mở miệng nói.
"Vân đội trưởng, phía trước có không ít người sống sót, bọn họ muốn đi cùng với chúng ta. Viễn thúc bảo em tới hỏi một chút ý kiến của Vân đội trưởng."
Vân Hoán mím mím môi, nghiêng người đè lại cái đầu muốn động của Tần Nhất, nhìn Đặng Bảo Bình đang kinh hồn bạt vía bên ngoài cửa sổ xe. Vân đội trưởng làm sao có thể thô lỗ như thế, nam thần công tử thế nhưng đang là bệnh nhân đó.
Vân Hoán nhìn thấy sự bất mãn trong mắt Đặng Bảo Bình, mặc dù có chút nghi hoặc sự bất mãn đó từ đâu tới, thế nhưng trêи mặt vẫn lạnh nhạt nói: "Xe chúng tôi hết chỗ rồi."
Đặng Bảo Bình có chút ngốc, đây là câu trả lời kiểu gì? Người chắc chắn sẽ không nhét vào trong xe bọn họ, đây đơn giản chỉ là hỏi có nên cứu hay không thôi mà.
Lâm Thanh lái xe đằng trước thấy mặt Đặng Bảo Bình nghệt ra, cười nói: "Cô bé, không cần nghĩ nhiều, em truyền lại lời cho Viễn thúc của em là được, anh ta sẽ hiểu ý của chúng tôi."
Người ta đã nói như vậy, Đặng Bảo Bình cũng không tiện lưu lại, đành phải nhìn thoáng qua Tần Nhất một cái rồi rời đi.
Lâm Thanh ý vị thâm trường nhìn Tần Nhất, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài tràn đầy mập mờ: "Chậc chậc, xem ra cô bé không nỡ bỏ cậu nha, Nhất Nhất. Bảo Nhi tiểu muội muội lớn lên rất đáng yêu, nếu không Nhất Nhất suy nghĩ một chút đi."
Tần Nhất nhìn thật sâu vào khuôn mặt tràn đầy hèn mọn của Lâm Thanh, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hồ Ly, anh có thể đừng dùng khuôn mặt giống như Đại Bạch làm ra cái biểu tình bỉ ổi như vậy được không? Nếu anh coi trọng Bảo nhi cứ việc nói thẳng, là anh em với nhau tôi sẽ không cùng anh đoạt. Bảo Nhi là em gái tốt, dù sao anh cũng phải tìm một người bạn gái mà."
Ý cười trêи môi Lâm Thanh cứng đờ, anh ta đột nhiên nhớ đến lời Vân Hoán nói với mình, nếu như anh ta thật sự không tìm thấy đối tượng, lão Đại nhà anh ta sẽ bán anh ta cho cọp cái Sở Sở.
Lâm Bạch ôn nhuận cười một tiếng: "Nhất Nhất xem như đã nói lên tiếng lòng của tôi. Hồ Ly, mỗi lần lúc anh dùng gương mặt này làm ra biểu tình đó, em đều không dám nhìn."
Sở Mặc Hòa ngồi bên cạnh Đỗ Nguyễn, cười đáng yêu rồi gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy, mỗi lần Hồ Ly như thế, tôi cũng không dám nhìn."
Lâm Thanh ủy khuất nhìn mặt cười xán lạn của ba người Lâm Bạch: "Các cậu, sao các cậu đều bắt nạt người ta. Hừ, không thèm để ý đến mấy người nữa."
Nói xong, Lâm Thanh còn khoa trương làm một cái hoa lan chỉ, bày ra vẻ mặt ngạo kiều.
Đám người Tần Nhất đều bị tên dở hơi Lâm Thanh trọc cười vui vẻ.
Không khí bên này của Vân Hoán vô cùng tốt, nhưng Cao Viễn bên kia lại có chút khổ bức.