Chu Ngọc tiếp tục oán trách, Khâu Sơ Tuyết đột nhiên nhớ tới bóng lưng có chút quen thuộc vừa mới nhìn thấy kia, ánh mắt sâu kín nói: "A Ngọc, hay là chúng ta đi thôi, chúng ta đi tìm Tần Nhất, thế nào?"
Chu Ngọc nghẹn lời, sau đó lập tức nhíu mày: "Cậu điên rồi à, chúng ta không dễ dàng gì mới tới được căn cứ an toàn, giờ ra ngoài làm cái gì? Mà không phải cậu đang hỏi thăm tin tức về Tần Nhất sao? Theo tôi thấy, nhiều ngày như vậy rồi mà cậu ta vẫn chưa tìm đến căn cứ, nói không chừng sớm đã bị Zombie ăn."
Cô ta mới không muốn đi tìm Tần Nhất đâu, lúc trước thiếu niên bỏ cô ta lại, cô ta sẽ không thích cậu nữa.
"Vậy chúng ta dọn ra ngoài? Không phải cậu nói không chịu được Tần Kiều Kiều sao, vậy chúng ta dọn ra ngoài đi."
Chu Ngọc nhìn Khâu Sơ Tuyết chăm chú, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.
"Không được." Chu Ngọc không chút nghĩ ngợi từ chối. Dọn ra ngoài, như vậy sao được. Nếu dọn ra ngoài cô ta sẽ không được nhìn thấy anh Triệt, cô ta cũng không muốn tặng không anh Triệt cho tiểu tiện nhân Tần Kiều Kiều.
Nghĩ tới đây, Chu Ngọc không vui nhìn Khâu Sơ Tuyết: "A Tuyết, hôm nay cậu làm sao thế, chỉ toàn hỏi mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái."
Khâu Sơ Tuyết cúi đầu, che đi lạnh nhạt và châm chọc đáy mắt. Ổn định lại tâm tình cô mới ngẩng đầu lên, trong mắt một mảnh thanh minh: "Không có gì, chỉ là nhìn cậu bị Tần Kiều Kiều bắt nạt, tôi muốn mang cậu dọn ra ngoài ở."
Nghi ngờ trong lòng Chu Ngọc được thả xuống, cô ta nũng nịu nói với Khâu Sơ Tuyết: "Biết A Tuyết là tốt nhất mà, nhưng chúng ta còn phải dựa vào Tần gia giúp tôi tìm người nhà, cho nên tạm thời chúng ta vẫn sẽ ở lại đây."
Dọn ra ngoài, nói đùa gì chứ! Chỉ bằng năng lực của Khâu Sơ Tuyết, cô ta làm sao có thể ở tại biệt thự tốt như hiện tại, lại càng không cần phải nói được ăn no bụng, đồ đần mới đồng ý rời đi. Dù sao đây đều là Tần Kiều Kiều thiếu cô ta.
Chu Ngọc còn muốn nói thêm điều gì, nhưng từ ngoài cửa truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, trong bụng cô ta như có cái gì nghẹn lại, mặt mũi tràn đầy sự không vui.
Cổng lớn biệt thự Tần gia, Tần Kiều Kiều che miệng nhỏ cười duyên: "Anh Trịnh Trọng, miệng anh thật ngọt."
Tần Kiều Kiều mặc một chiếc áo khoác màu hồng, trêи chân là giày da nhỏ màu trắng, nhìn tràn đầy sức sống thanh xuân, vô cùng dễ thương.
Người tên Trịnh Trọng là một thanh niên hai năm hai sáu tuổi, dung mạo tuấn lãng, đẹp trai sáng lạn. Thế nhưng lại bị thanh niên mặc áo da màu đen đi bên cạnh lấn át mất.
Thanh niên áo da thoạt nhìn cũng tầm hai năm hai sáu tuổi, ngũ quan thâm thúy, mày kiếm mắt sáng, toàn thân trêи dưới tản ra khí tức mình ta độc tôn, thuần một mùi vị nam tính. Hiển nhiên, đó là hormone đàn ông tràn đầy.
Trịnh Trọng cười tươi như ánh mặt trời: "Nào có, anh nói đều là lời nói thật, vòng tay thạch anh rất hợp với em."
Nói xong, Trịnh Trọng còn đảo mắt nhìn sang Trần Triệt bên cạnh: "A Triệt, cậu nói xem có đúng không? Kiều Kiều rất hợp với vòng tay này, nhìn rất đẹp mắt."
Khuôn mặt Trần Triệt không thay đổi, anh chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt mong đợi của Tần Kiều Kiều đang nhìn anh, không để ý lắm "ừ" một tiếng.
Giọng nói của anh như là tiếng đàn violin, chỉ một tiếng "ừ" thôi cũng khiến cho Tần Kiều Kiều xấu hổ mặt đỏ tới mang tai. Đôi mắt ngậm nước của cô ta vụng trộm nhìn thoáng qua Trần Triệt một chút, tâm tư cô gái nhỏ nhà người ta không cần nói cũng biết.
Sắc mặt Trịnh Trọng cứng đờ, trong mắt hiện lên tia khổ sở, nhưng anh ta vẫn cười cười xoa đầu Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, mau vào nhà đi, anh và A Triệt phải về rồi."
Tần Kiều Kiều mặc dù có chút không lỡ, nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào nói: "Vâng, vậy em vào trước, anh Trịnh Trọng, anh Triệt, hẹn gặp lại."
Sau khi Tần Kiều Kiều vào nhà, Trịnh Trọng và Trần Triệt cũng rời đi, chuẩn bị trở về nhà.
Trêи đường, Trịnh Trọng nhìn gương mặt tuấn tú không chút biểu tình nào đó, vẻ mặt bất đắc dĩ: "A Triệt, cậu nói xem cậu có thể đừng đẹp trai như vậy hay không? Mấy cô gái nhỏ đều coi trọng cậu, không thèm để ý đến tôi."