Lâm Thanh nhanh chóng trói hai người trêи mặt đất lại, kỳ thật nếu là ngày xưa, hai người này sớm đã là người chết. Hiện tại chỉ bị trói lại, đây tuyệt đối không phải tác phong bình thường của bọn họ.
Chỉ là, Lâm Thanh mờ mịt nhìn Tần Nhất, từ khi cậu gia nhập nhóm bọn họ, có một số việc chỉ có thể vụng trộm làm. Nói thế nào, bọn họ đều lý giải được tâm tư đệ khống của lão Đại.
Trói chặt người, nhóm Tần Nhất tiếp tục đi về phía trước. Càng đi sâu xuống, trong lòng Tần Nhất càng giật mình, trách không được dì Vương nhất quyết phải đi theo bọn họ cùng tới. Nếu không có bà, bọn họ muốn tìm được đại bản doanh của Phạm lão đại quả thật đúng là phải phí một chút thời gian.
Càng đi không gian bên trong càng rộng rãi, nhưng đường cũng càng ngày càng phức tạp. Trước mắt có mấy con đường giao nhau, tiếp sau mỗi con đường lại bắt đầu chia thành mấy con đường nhỏ khác, trông vô cùng rắc rối phức tạp.
Không cần tìm đại bản doanh của Phạm lão đại, chỉ cần mấy con đường này thôi đã có thể làm khó người ta rồi.
Vương Cầm nhìn mặt đất, sau đó chỉ vào con đường ở giữa, nói: "Đi đường này, mỗi ngày Phạm lão đại đều sẽ đổi một gian phòng, nhưng gã cũng sợ tâm phúc không tìm thấy mình, tôi vụng trộm nghe được gã nói sẽ thả một cây cỏ bên cạnh đường đi."
Nhóm Tần Nhất đi theo Vương Cầm tiến vào, bảy lượn tám rẽ, cuối cùng mới ra khỏi đường đi như mê cung.
Xuyên qua tường đất chắn đường thật dày bên ngoài, Tần Nhất có thể nhìn thấy bên trong có rất nhiều gian phòng, đây quả thực giống như một tòa thành thu nhỏ dưới đất.
Không biết có phải Phạm lão đại đối với mê cung lối vào quá tự tin hay không mà bên cạnh tường đất không có người canh giữ.
Vương Cầm chỉ chỉ một gian phòng cách bọn họ gần nhất: "Phạm lão đại hẳn là ở đó, mỗi ngày gã đều muốn đổi một gian phòng ngủ, dựa theo đường vừa rồi chúng ta đi, gian phòng phía ngoài cùng kia chính là chỗ gã đang ở."
Đáy mắt Tần Nhất chợt lóe lên tia sáng u tối, cô nói với Vương Cầm: "Dì Vương, dì hãy ở lại đây đi, tự chúng cháu đi là được rồi."
Vương Cầm cũng biết kế tiếp bản thân đi theo cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ liên lụy đến bọn họ.
Bà mấp máy môi: "Tôi ở chỗ này chờ, mọi người phải cẩn thận."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, sau đó cùng bọn Vân Hoán leo tường mà vào. Độ cao của tường đất không phải quá cao, đám người Tần Nhất rất dễ dàng đã trèo vào.
"Hoán ca, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Tần Nhất hỏi.
Con ngươi Vân Hoán hơi gợn sóng, sau đó trầm giọng nói: "Đại Bạch, Dừa Tử, Sở Hòa, các cậu đi xem xét địa hình, tìm chỗ cất súng đạn, những người còn lại cùng tôi đi cứu người."
Đã đáp ứng với người ta thì Vương Ổn Ổn này khẳng định phải cứu, lại càng không cần phải nói đến thiếu niên bên cạnh anh, khi vừa nghe thấy cái tên này tâm tình liền gợn sóng.
"Được." Nghe Vân Hoán phân phó xong, ba người Lâm Bạch lập tức hành động. Nhiều năm ăn ý khiến bọn họ không cần bất kỳ lý do gì, cứ thế nhất nhất nghe theo lời lão Đại làm việc.
Vân Hoán cụp mắt nhìn thoáng qua Tần Nhất, bên trong đôi mắt đào hoa băng lãnh nổi lên từng cơn sóng nhỏ. Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của thiếu niên bên cạnh, làn da trắng nõn như sắc ngọc.
Tay Vân Hoán hơi động đậy, cuối cùng nhịn không được đặt lên trêи đầu thiếu niên, trong giọng nói trầm thấp thuần hậu mang theo sự dỗ dành an ủi: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cứu được cô ấy."
Đôi môi củ ấu như là cánh hoa tươi xinh đẹp của Tần Nhất cong lên, cô cười khẽ một tiếng: "Ừm, chúng ta nhất định sẽ cứu cô ấy về."
Tiểu cô nương một mực tin tưởng cô, thật lòng đối xử tốt với cô, cô nhất định sẽ không để cho cô ấy phải lặp lại bi kịch của đời trước.
Vân Hoán nhìn thấy Tần Nhất một lần nữa tràn đầy sức sống, mày kiếm nhíu chặt cũng giãn ra. Vẫn là lúc thiếu niên cười lên là đẹp mắt nhất, bình thường cứ thích bày ra dáng vẻ ông cụ non, hoàn toàn không thích hợp với cậu chút nào.
"Đi thôi." Vân Hoán dắt tay Tần Nhất, trong quyển sách công lược có nói, muốn khiến đối phương cảm nhận được sự quan tâm, thỉnh thoảng nên có vài động tác nhỏ thân mật, nó có thể làm sâu sắc thêm tình cảm của hai người.