Vương Cầm khẽ cắn môi, khẩn thiết nhìn đám thanh niên so với con gái bà không lớn hơn bao nhiêu: "Chỉ cần các cậu có thể cứu con gái tôi ra là được, chỉ cần cứu được nó, tôi sẽ mang các cậu đi."
Tần Nhất ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hoán, ánh mắt hỏi thăm, Hoán ca, có làm hay không?
Vân Hoán nhẹ gật đầu, nhìn Vương Cầm vẫn luôn thấp thỏm khẩn trương, lạnh lùng nói: "Thành giao."
Vương Cầm vui mừng, bà ta run rẩy nói lời cảm ơn bọn Vân Hoán: "Cám ơn các cậu, cảm ơn các cậu rất nhiều."
Vân Hoán lắc đầu: "Chỉ là đáp ứng nhu cầu mỗi bên thôi, mời nói tình hình thực tế của nơi đó cho chúng tôi biết."
Vương Cầm đang muốn nói thì bị Vương Tam đánh gãy, Vương Tam hung tợn trừng mắt nhìn Vương Cầm: "Bà chớ nằm mơ giữa ban ngày, bà thật sự cho rằng chỉ bằng mấy tên nhãi con vắt mũi chưa sạch này là có thể đánh thắng được Phạm lão đại sao? Nếu bà thật sự nói ra ngoài, con gái của bà khẳng định sẽ sống không bằng chết. Còn nếu bà không nói, ít nhất con gái bà còn có thể sống sót."
Vương Tam thật lòng cho rằng bọn Tần Nhất không thể đánh thắng được Phạm lão đại. Mặc dù mấy người bọn họ mang đến cho gã cảm giác không thể coi thường, nhưng Vương Tam vẫn nhận định Phạm lão đại lợi hại hơn. Không nói về nhân số, người của Phạm lão đại so với đám người Vân Hoán nhiều hơn, riêng nói về sự từng trải thì thủ đoạn tàn nhẫn của Phạm lão đại đều hơn đứt đám thanh niên chưa trải sự đời này.
Lâm Thanh giật nhẹ khóe môi, dao bén nhọn lạnh buốt trực tiếp dán sát lên mặt Vương Tam, khiến gã không nhịn được giật thót tim.
Lâm Thanh nhẹ nhàng khoa tay, trêи mặt hiện lên một nụ cười dụ hoặc lòng người: "Con người tao ghét nhất người khác gọi tao là nhãi con. Mày nói xem, tao nên trực tiếp hủy đi mặt của mày, hay là cắt đầu lưỡi của mày trước đây?."
"Tạm thời không muốn chết thì đừng lên tiếng, cẩn thận tao lấy luôn mạng mày." Khí thế trêи người Lâm Thanh chợt biến đổi, sát khí quanh người đè ép Vương Tam, khiến gã lần này thật sự không dám mở miệng.
Vương Cầm lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tam, cũng không để ý đến gã nữa. Suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng nói với đám người Vân Hoán: "Nhóm người bọn hắn tính cả tên Vương Tam kia thì tổng cộng có mười ba người, nhưng bây giờ bên trong thôn chúng tôi có không ít người đã bị bọn hắn xúi giục."
Nói đến đây, trong mắt Vương Cầm toát ra từng tia thê lương. Bà dừng một chút, tiếp tục nói: "Số người cụ thể tôi không rõ lắm, nhưng có khoảng ba mươi mấy người. Tên của lão Đại cầm đầu đám người này tôi không biết, nhưng bọn hắn đều gọi người nọ là Phạm lão đại. Trong tay bọn hắn có không ít súng, mà trêи người Phạm lão đại còn có một loại siêu năng lực, có thể phóng thích ra độc dược hạ độc chết người. Không ít người vì phản kháng lại Phạm lão đại mà bị độc chết, cho nên chúng tôi cũng không dám phản kháng bọn hắn, thậm chí là trốn chạy."
Dị năng hệ độc sao? Tần Nhất không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể đụng phải người có dị năng hệ độc hiếm thấy.
Loại dị năng này là một loại biến dị của hệ trị liệu, nó và dị năng hệ trị liệu giống nhau, đều là loại hiếm thấy. Tần Nhất còn nhớ, đời trước cả nước chỉ có ba người có dị năng hệ độc, một là Mỹ nhân tiêu của tiểu đội Vân Hoán - Sở Sở, nhân xưng độc nương tử.
Hai người còn lại một là tiểu la lỵ bạo lực, danh xưng Cốc Tiệp. Một người khác chính là đội trưởng của tiểu đội Phi Nhận, nhân xưng Phạm lão đại.
Không nghĩ tới, đời này sớm như vậy đã có thể nhìn thấy một trong số các bề tôi dưới váy của Tần Kiều Kiều - Phạm lão đại. Đời trước, Phạm lão đại đối với bông hoa của căn cứ thành phố Z - Tần Kiều Kiều vừa gặp đã ái mộ, đòi sống đòi chết theo đuổi Tần Kiều Kiều.
Tuy rằng Tần Kiều Kiều không thích gã, nhưng lại hưởng thụ cảm giác Phạm lão đại theo đuổi mình. Ngược lại với Tần Kiều Kiều, gã vô cùng chán ghét Tần Nhất, thường xuyên ức hϊế͙p͙ Tần Nhất. Khi đó đội Phi Nhận thường xuyên đoạt nhiệm vụ của đội Tần Nhất, chuyên môn cùng cô đối nghịch.
Khi đó cô một mực không rõ nguyên nhân vì sao Phạm lão đại lại chán ghét mình như vậy. Hiện tại làm gì còn chỗ nào mà nghĩ không thông nữa, đây nhất định đều là do Tần Kiều Kiều mớm lời trước với Phạm lão đại.