Tần Nhất vẻ mặt đau khổ, không cần nhìn cô cũng cảm giác được ánh mắt nóng rực của bọn Lâm Thanh.
Cô thật không biết Vân Hoán bị làm sao nữa, nam thần cao lãnh đã nói đâu rồi?
Không chỉ Tần Nhất kinh ngạc, bọn Lâm Thanh cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ biết anh coi Nhất Nhất như em trai, nhưng lão Đại à, phương thức anh đối xử với Nhất Nhất rõ ràng không phải là với em trai!
Đám người hai mặt nhìn nhau, khi nhìn thấy khóe miệng Vân Hoán khẽ cong lên, lời vừa tới miệng lại yên lặng nuốt xuống. Được rồi, lão Đại khó có được lúc vui vẻ như vậy, bọn họ vẫn nên nhắc nhở anh sau đi.
Hạ Thái không nghĩ tới cô ta đã làm đến mức này rồi mà Vân Hoán một chút phản ứng cũng không có. Sẽ không phải là...người này không được đi? Lại nhìn tư thế Vân Hoán ôm Tần Nhất, một suy đoán to gan nhảy ra.
Người này không phải là "gay" chứ?
Hạ Thái rất có tự tin đối với sức quyến rũ của bản thân. Ở trong mắt cô ta, không có người nào là cô ta không thể mê hoặc nổi, cho nên đương nhiên cô ta cho rằng vấn đề là ở chỗ Vân Hoán.
Nghĩ đến khả năng này, trong mắt Hạ Thái tràn đầy chán ghét. Ánh mắt nhìn Vân Hoán và Tần Nhất tràn đầy sự ghét bỏ buồn nôn.
Cô ta nhặt áo khoác lên mặc vào, trước đó còn thề son sắt nói thích Vân Hoán, giờ đây trong mắt chỉ có sự khinh thường.
"Hóa ra các anh là gay, thật sự là buồn nôn, sớm biết anh là người như vậy, tôi chắc chắn sẽ không thích anh." Giọng Hạ Thái không nhỏ, cô ta chính là cố ý nói ra cho Vân Hoán nghe.
Nói xong, Hạ Thái hắt xì hơi một cái, lắc ʍôиɠ rời đi.
Lâm Thanh nhìn Vân Hoán đang đi trước mặt, vuốt cằm: "Lẽ nào lão Đại không nghe thấy lời cô ta nói sao? Cư nhiên lại có thể bỏ qua, thật sự là thần kỳ, chẳng lẽ lão Đại thật sự là đồng tính?"
Lâm Thanh khoa trương che lấy ngực mình: "Không xong rồi, khó trách ngày đó lão Đại một mực lôi kéo tôi, làm sao bây giờ, khẳng định lão Đại coi trọng tôi rồi. Đại Bạch, em phải bảo vệ anh đấy."
Lâm Bạch chỉ cười không nói, yên lặng nhìn anh trai nhà mình tìm đường chết. Anh có ý xấu không muốn nhắc nhở anh trai nhà mình.
Lâm Thanh còn đang tự mình trầm mê bản thân, không hề chú ý tới ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng của Vân Hoán. Khóe miệng Vân Hoán khẽ nhếch, rõ ràng là cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
"Haizz, em nói xem, có phải lão Đại thật sự coi trọng anh rồi không? Em thấy anh có nên đồng ý với anh ấy không, hay là nên uyển chuyển từ chối..." Lâm Thanh bày ra bộ dáng rối rằm hỏi Lâm Bạch bên cạnh.
"Không cần xoắn xuýt như vậy đâu." Thanh âm lạnh lùng của Vân Hoán vang lên, lạnh như hàn băng tháng mười hai.
Lông tơ toàn thân Lâm Thanh đứng đứng, ngượng ngùng quay đầu, đập vào mặt là đôi mắt đào hoa lạnh lẽo của Vân Hoán. Anh ta nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Thật sự là tìm đường chết, anh ta vốn chỉ nói đùa, nhưng bây giờ lại bị lão Đại nghe được, làm sao bây giờ! Nghĩ đến những thủ đoạn tra tấn người của lão Đại nhà mình, Lâm Thanh nhịn không được run rẩy toàn thân.
Lâm Thanh sờ sờ mũi cánh mũi, trêи mặt cười lấy lòng nói: "Hì hì, lão Đại."
Vân Hoán lạnh nhàn hừ một tiếng, sau đó nhấc đôi chân thon dài lên, tiếp tục ôm Tần Nhất đi về phía trước.
Ngay tại lúc Lâm Thanh thở dài nhẹ nhõm, cho là mình trốn được một kiếp thì Vân Hoán dừng lại: "Coi như tôi là gay thì cũng chướng mắt cậu, dù sao giá trị nhan sắc không phù hợp."
Trong lòng Lâm Thanh bất mãn la hét, anh cũng rất tuấn lãng đẹp trai có được hay không! Nhớ năm đó có không biết bao nhiêu là nữ sinh tỏ tình với anh ta đấy. Lần này Lâm Thanh học được thông minh, chỉ nói ở trong lòng.
Nhưng nếu so về mặt giá trị nhan sắc thì quả thật anh ta kém hơn lão Đại và Nhất Nhất...khóc một dòng sông.
Nói xong, Vân Hoán cũng không đợi Lâm Thanh kịp phản ứng, ôm Tần Nhất đi về khách sạn, đi chưa được mấy bước lại dừng lại.
"Đúng rồi, Lâm Thanh gần đây có dấu hiệu mập lên. Thất Thất nhớ kỹ, phải cấm cậu ta ăn mặn một tuần."