Sau khi cuộc hội nghị kết thúc, những người tham dự lục tục đi về.
Bùi Tuyết bước trên giày cao gót ra khỏi khách sạn, nhìn thấy Phó Đông Minh, mỉm cười tiến lên, "Vincent, trùng hợp vậy sao."
Phó Đông Minh cười đáp lại, "Khéo thật."
Bùi Tuyết vén tóc ra sau tai, hỏi anh, "Anh cũng tới tham dự hội nghị à?"
"Phải."
"Anh có rảnh không? Có thì chúng ta đi uống trà chiều nhé?"
Phó Đông Minh khéo léo từ chối, "Tôi đang đợi một người rồi."
Bùi Tuyết có hơi thất vọng, "À, thì ra là vậy."
"Cô ấy đến rồi." Phó Đông Minh vươn tay ra hiệu, "Cindy, ở bên này."
Lâm Ngữ Tình nhìn thấy Phó Đông Minh, bước nhanh đến, "Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu."
"Không lâu mà."
Người Phó Đông Minh đợi vậy mà là Lâm Ngữ Tình, nụ cười trên mặt Bùi Tuyết rất khó coi, "Vincent, thì ra anh cũng quen Dĩ Hàm à."
Phó Đông Minh nhìn về phía Lâm Ngữ Tình, "Mới quen không lâu, nhưng cũng được coi là bạn bè rồi."
Bùi Tuyết dùng khóe mắt trừng Lâm Ngữ Tình một cái, trong lòng cảm thấy tức giận khó hiểu.
Lâm Ngữ Tình coi như không thấy.
Phó Đông Minh giơ tay nhìn đồng hồ, "Đang có chút việc, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp đãi Bùi tiểu thư được."
"Ừm, tạm biệt."
Lâm Ngữ Tình sóng vai với Phó Đông Minh đi về phía bãi đậu xe.
Phó Đông Minh nói: "Trong hội nghị vừa rồi, cô nghe rất chăm chú."
"Tôi thấy nội dung khá hay, mang lại nhiều lợi ích cho nên mới tập trung nghe một chút ấy mà."
Bùi Tuyết nhìn bóng lưng hai người càng ngày càng đi xa, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ thân như vậy từ khi nào? Bảo sao Lâm Ngữ Tình tự tin sẽ hợp tác được với Duy Ân như vậy, hóa ra là bởi vì chuyện này.
Nhưng mà, muốn một sinh viên tốt nghiệp trường đại học kinh tế nổi tiếng như cô ta bị bại bởi một ả chỉ biết ăn không ngồi rồi, cô ta không cam tâm, cô ta nhất định phải thắng.
Xe đỗ lại ở dưới công ty Hối Cẩm, Lâm Ngữ Tình mở cửa đi xuống, quay người nói với người trong xe: "Cảm ơn anh."
Phó Đông Minh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cô, "Quên nói, thứ sáu tuần này tôi sẽ đi tham quan nhà máy, phía các cô có vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề gì."
"Vậy đến lúc đó tôi tới đón cô."
Lâm Ngữ Tình cảm thấy đã dẫn khách hàng đi xem nhà máy còn bắt khách hàng chở nữa hình như không được ổn cho lắm, "Hay là vậy đi, tôi gọi người của công ty chúng tôi lái xe chở chúng ta đến đó nhé."
Phó Đông Minh nói: "Tôi thích tự mình lái xe hơn."
Lâm Ngữ Tình không cưỡng ép, "Được rồi."
"Vậy đến lúc đó tôi tới đón cô nhé."
"Ok."
Lần nào cũng làm phiền tới anh, Lâm Ngữ Tình cảm thấy như "khách đảo thành chủ" vậy.
Có điều, nếu Phó Đông Minh đã coi cô là bạn thì giữa bạn bè với nhau cũng không nên so đo quá nhiều.
Đầu bậc thang tầng hai.
Tô Mộ Cẩn đang muốn xuống tầng, lại ở đầu bậc thang tầng hai liếc thấy Lâm Ngữ Tình đi xuống từ chiếc xe Audi. Hắn nhớ rõ chiếc xe đó, là xe của Phó Đông Minh.
Đây đã là lần thứ ba nhìn thấy Lâm Ngữ Tình và Phó Đông Minh thân cận với nhau.
Hắn cưới Tô Dĩ Hàm là do lúc trước Tô Bân Hà với Liễu Mỹ Chi tạo áp lực cho hắn, hắn cũng không định có quan hệ vợ chồng thật với cô. Nghĩ rằng sẽ có một ngày Tô Dĩ Hàm cảm thấy chán ghét hắn, chủ động đề nghị ly hôn.
Cô muốn chơi trò gì, làm loạn như nào, hắn cũng sẽ không quản.
Nhưng gần đây, chỉ cần thấy cô đi chung với Phó Đông Minh trong lòng liền vô cùng bực bội, trái tim như bị tắc nghẽn, cái loại cảm giác này tựa tức giận, lại tựa như là đố kị.
"Anh, sao vậy?" Thẩm Ngọc Nhàn đứng sau lưng, thấy hắn dừng bước lại xuyên qua tấm kính thuỷ tinh nhìn về phía Lâm Ngữ Tình ở bên ngoài, cảm thấy kỳ lạ.
Bình thường hắn còn chẳng thèm ngó tới Lâm Ngữ Tình, tại sao hôm nay lại dừng bước nhìn cô ấy?
"Không có gì." Tô Mộ Cẩn lấy lại tinh thần, bước xuống tầng.
Lâm Ngữ Tình cầm túi xách đi qua cửa xoay vào đại sảnh công ty, nhìn thấy Tô Mộ Cẩn bước tới ở đằng trước. Cô mỉm cười, định chào hỏi, khách sáo hỏi hắn có phải đang có việc phải ra ngoài hay không, nhưng Tô Mộ Cẩn lại chẳng thèm cho cô một ánh mắt, lạnh mặt đi qua người cô, còn lướt theo một cơn gió nhỏ.
Nụ cười trên mặt Lâm Ngữ Tình cứng đờ.
Trong lòng oán thầm, cái người này quá cmn giỏi lật mặt, mấy ngày trước bọn họ còn cùng nhau khiêu vũ ăn mì nữa cơ đấy!
Haha, nói lạnh nhạt là lạnh nhạt ngay, thậm chí cả quá trình nguội đi cũng không có.
May mà nội tâm Lâm Ngữ Tình đã đủ kiên cường, lạnh thì lạnh đi, dù sao cô cũng không nóng lắm, quen là được.
Thứ sáu, Lâm Ngữ Tình hẹn Phó Đông Minh đi xem nhà máy.
Nhà máy ở ngoại ô thành phố, đi ô tô cũng phải mất hơn một tiếng.
Đến nhà máy đã là 3 giờ hơn, giám đốc bộ phận R&D và bộ phận sản xuất dẫn bọn họ đi tham quan nhà máy, giới thiệu cho Phó Đông Minh từng quá trình sản xuất với một số thiết bị hiện có.
Nhà máy rất lớn, đi dạo một vòng mất hơn một tiếng, Lâm Ngữ Tình và Phó Đông Minh mãi đến 5 rưỡi mới ra về.
Phó Đông Minh vừa lái xe vừa nói: "Đằng nào lúc về đến thành phố cũng sắp tới giờ ăn tối, chúng ta đi ăn luôn đi."
"Được." Lâm Ngữ Tình nghĩ hôm nay mình là chủ còn anh là khách, đã làm phiền anh chở tới rồi, cũng không thể lại để anh mời cơm được, "Anh muốn ăn gì, lần này tôi mời."
Phó Đông Minh nói: "Tôi không muốn ăn những nhà hàng đã từng đến nữa, cô có đề xuất chỗ nào không?"
Lâm Ngữ Tình nghĩ nghĩ, "Anh không ăn được cái gì không?"
"Tôi không kén ăn lắm."
Lâm Ngữ Tình gật đầu, nhớ lại những nhà hàng mình đã từng đi. Trước kia cô làm ở bộ phận marketing Trung Quốc trong một công ty nước Pháp, cũng thường xuyên phải giao dịch với các nhà cung cấp trong nước, mỗi lần tan họp, đối tác hay mời đi ăn. Một số nhà cung cấp ở vùng ngoại ô thích gần, hay chọn các nhà hàng Farmhouse (*).
(*) Phong cách Farmhouse bắt nguồn từ thế kỷ XVI tại Châu Âu. Mục đích sử dụng ban đầu của phong cách này là dành cho những người nông dân nên vật liệu sử dụng cũng rất đơn giản. Lấy cảm hứng từ các trang trại bình yên, phong cách Farmhouse đã khéo léo đưa những đường nét nhẹ nhàng, đơn giản và mộc mạc vào trong thiết kế. Hình minh hoạ:
Cô có ấn tượng nhất với một nhà hàng Farmhouse hải sản ở bên bờ sông. Ngồi cạnh sông, vừa có thể hưởng thụ đồ ăn ngon vừa được ngắm cảnh đẹp.
"Tôi biết một nơi, nhưng mà có hơi xa."
"Xa không sao, ăn ngon hay không mới quan trọng."
Lâm Ngữ Tình chỉ đợi câu nói này của anh, "Vậy đến đó đi, quán tên là 'Làng chài nhỏ'."
Nhà hàng cô giới thiệu quả thật có hơi xa, Phó Đông Minh lái xe một tiếng mới đến. Có một số ngôi làng gần đó, hơi xa thành phố. Nhưng mà phía bên ngoài nhà hàng vẫn đỗ rất nhiều xe, chứng tỏ là rất đắt hàng.
Chỗ ngồi bên bờ sông đúng lúc đang trống, Lâm Ngữ Tình đi qua ngồi xuống, hai người gọi một số món ăn đặc sắc.
Trong lúc chờ dọn món, hai người vừa hưởng thụ gió mát thổi qua vừa nói chuyện phiếm.
"Thấy sao, anh có thích không khí ở đây không?"
Phó Đông Minh thu hồi ánh mắt, đặt trên người cô gái trước mặt, "Không tệ, rất thoải mái."
Lâm Ngữ Tình cười cười, "Đồ ăn cũng ngon lắm."
"Vậy tôi sẽ rửa mắt chờ đợi."
Qua mười phút, đồ ăn được bưng lên. So với các món ăn theo đuổi phong cách tinh xảo trong thành phố thì ẩm thực nơi này có một đặc điểm rất đặc sắc chính là "thô kệch". Lượng thức ăn trong mỗi một mâm đều rất nhiều, đa phần đều sử dụng loại đĩa sắt có diện tích lớn.
Đối mặt với đồ ăn ngon cần phải dùng đến tay, Lâm Ngữ Tình đã quên mất phải giữ tao nhã.
Ở trước mặt Phó Đông Minh, cô cũng không cần phải quá câu nệ.
Ăn uống no nê xong, lúc lên xe đã là 8 giờ 30. Chỗ này xa, về đến nhà chắc cũng phải đến 10 giờ.
Trên đường đi, hai người trò chuyện về đủ các loại đồ ăn, phim ảnh, du lịch,... nên thời gian trôi qua rất nhanh, cũng không thấy lâu.
Lâm Ngữ Tình khẽ ngâm nga một bài hát đi vào biệt thự, mở cửa, đang định lên tầng lại phát hiện Tô Mộ Cẩn vẫn còn ngồi ở trên ghế salon đọc báo.
Ách, không phải bình thường hắn toàn ở trong thư phòng sao?
Có nên bắt chuyện với hắn không nhỉ?
Vẫn là thôi đi, đằng nào cũng chẳng có gì để nói.
Lâm Ngữ Tình cất bước định lên tầng.
Tô Mộ Cẩn đang đọc báo hờ hững hỏi; "Đi đâu đấy?"
Lâm Ngữ Tình dừng bước, đáp lại: "Dẫn Phó tiên sinh đi tham quan nhà máy."
"Xem nhà máy đến bây giờ?"
"Còn tiện thể đi ăn tối với nhau nữa."
Tô Mộ Cẩn chưa ăn gì cả tối, kể từ lúc dì Phan nói với hắn hôm nay cô không về nhà ăn cơm. Hắn đứng dậy, trên mặt vẫn có vẻ gió êm sóng lặng, "Cô cũng không được tính là quen thuộc với sản phẩm và công việc của công ty, vậy mà gặp khách hàng lại không thông báo cho giám đốc bộ phận sản xuất và bộ phận R&D đi chung? Hay là cô cảm thấy mình đủ khả năng rồi, không cần bọn họ giúp đỡ cũng có thể tự hoàn thành được?"
Cái giọng điệu chất vấn này của Tô Mộ Cẩn khiến Lâm Ngữ Tình thực sự khó chịu, cô hùng hồn đáp trả, "Lúc đi tham quan nhà máy, giám đốc bộ phận sản xuất và bộ phận R&D đều đi cùng. Về phần đi ăn tối, tôi với anh ấy cũng không bàn chuyện làm ăn, tại sao phải gọi theo cả giám đốc bộ phận sản xuất và bộ phận R&D?"
Tô Mộ Cẩn càng bực, "Vậy nên, cô thừa nhận cô có quan hệ riêng với anh ta?"
Lâm Ngữ Tình cảm thấy hôm nay Tô Mộ Cẩn cực kì không được bình thường, cô nói: "Tôi với anh ấy vốn là kết bạn trước sau đó mới hợp tác làm ăn mà, có vấn đề gì sao?"
Vẻ mặt Tô Mộ Cẩn vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi sóng dồn dập.
Bạn bè? Khoảng cách giữa bọn họ đã vượt qua ranh giới bạn bè rồi!
Lâm Ngữ Tình nhìn hắn một cái, thấy hắn không nói chuyện liền cất bước lên tầng.
Vào phòng, Lâm Ngữ Tình quăng mình với túi xách lên giường, giường êm ái xóc nảy. Lâm Ngữ Tình trợn mắt nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Tô Mộ Cẩn cái người này, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy. Trước kia đã kỳ quái lắm rồi, gần đây lại còn khó hiểu nữa, cô hoàn toàn không đoán được nổi tâm tư của hắn.
Người ta hay nói phụ nữ khó hiểu, đến lượt Lâm Ngữ Tình thì lại biến thành đàn ông khó đoán.
Thôi, không nghĩ nữa. Ngày mai là cuối tuần, có thể đi thăm Dư Uyển Mai thuận tiện ăn chực của bà rồi.
Tô Mộ Cẩn im lặng ngồi ở trên ghế salon, dì Phan đã thay đồ ngủ đi ra nhắc nhở: "Thiếu gia, không còn sớm nữa đâu, mau đi ngủ đi."
Tô Mộ Cẩn tỉnh táo lại, "Vâng."
Hắn đứng dậy đi lên tầng. Lúc đi đến cửa, hắn quay sang nhìn cửa phòng của Lâm Ngữ Tình, ánh mắt phức tạp.
Gần đây hắn kỳ lạ đến nỗi ngay cả bản thân cũng không biết mình đang làm cái gì nữa.
Hắn vặn tay nắm cửa đi vào phòng, trực tiếp đi đến tủ lạnh mini lấy ra một chai Cocacola, cạy nắp mở, ngửa đầu uống một ngụm. Sự sảng khoái lan tràn khắp ngực, lửa giận trong lòng cũng tiêu tán gần hết.
Hắn ngồi xuống ghế sofa nhỏ trong phòng, đặt chai cola lên bàn, lấy ví ra đờ đẫn nhìn bức ảnh của cô gái trong ví.
Cô là sự tồn tại đẹp nhất trong lòng hắn.
Sự tồn tại mà suốt đời này hắn không thể nào quên.
Vậy Tô Dĩ Hàm là gì?