Hắn lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi cho Lâm Ngữ Tình.
Túi xách của Lâm Ngữ Tình để ở trên bàn, cô đang đắm chìm trong điệu nhảy nên không nghe thấy tiếng chuông.
Tô Mộ Cẩn lại gọi lại lần thứ hai, cuối cùng thì Lâm Ngữ Tình cũng nghe được.
"Chuông điện thoại tôi reo, đi nghe máy trước nhé."
Phó Đông Minh dừng lại, buông cô ra, "Ừm."
Lâm Ngữ Tình luống cuống tay chân lục điện thoại từ trong túi xách ra, ấn nút nghe máy, người đầu bên kia nói: "Bây giờ về nhà. Tôi đợi cô ở cửa ra vào, tôi chỉ chờ 2 phút thôi."
"Sao về sớm vậy?" Lâm Ngữ Tình nhìn đồng hồ, chưa tới 9 giờ, đằng kia thậm chí còn chưa cắt bánh sinh nhật nữa.
"Cô đừng quản nhiều, nói tóm lại là bây giờ về nhà."
Lâm Ngữ Tình sợ lát nữa không về được, đành phải nói: "Ừ, vậy đợi chút tôi đến."
Kết thúc cuộc gọi, Lâm Ngữ Tình quay người nhìn Phó Đông Minh, "Vincent, xin lỗi, tôi phải về trước rồi."
"Sớm vậy?"
"Ừm, hình như tổng giám đốc của chúng tôi có việc đột xuất nên phải về trước."
"Được rồi, vậy lần sau gặp lại."
"Ừ." Lâm Ngữ Tình cất điện thoại vào túi xách, nhẹ nhàng cười một tiếng với anh, "Cảm ơn anh hôm nay đã dạy tôi nhảy."
Phó Đông Minh cắm tay phải vào trong túi quần, "Về nhà rảnh thì có thể luyện tập thêm một chút. Nếu lần sau có cơ hội được nhảy tiếp với cô, tôi sẽ không lấy thân phận thầy giáo nữa, mà là bạn nhảy của cô."
"Được." Lâm Ngữ Tình vẫy tay với anh, "Tạm biệt."
Hội trường bữa tiệc vẫn còn rất náo nhiệt, tốp năm tốp ba đứng tụ lại một chỗ uống rượu nói chuyện trên trời dưới đất, có người ra sân nhảy điệu waltz, có người đến chúc mừng chủ bữa tiệc. Có vẻ cũng chưa có ai đi về, Lâm Ngữ Tình thực sự không biết tại sao Tô Mộ Cẩn phải về nhà sớm như vậy.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì gấp.
Ra khỏi biệt thự, bên ngoài đậu đầy xe, cô dựa vào trí nhớ tìm chỗ đỗ xe của Tô Mộ Cẩn. Hắn đã lên xe trước.
Lâm Ngữ Tình đi đến kéo cửa ghế sau ngồi vào, "Anh có việc gì gấp hả? Sao chưa gì đã về rồi?"
Cơn buồn bực trong lòng Tô Mộ Cẩn vẫn chưa tan, "Không có."
Không có việc gì gấp mà vội về sớm?
Lâm Ngữ Tình thấy sắc mặt hắn không tốt, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Con người hắn vốn là có đôi khi sẽ rất kỳ quái, Lâm Ngữ Tình đã sớm quen rồi.
Lúc về đến nhà mới có 9 rưỡi, dì Phan cảm thấy kỳ lạ, "Sao hai cháu về sớm vậy."
"Ở đó không có chuyện gì làm cho nên bọn cháu về trước ạ." Trong bữa tiệc Lâm Ngữ Tình không ăn được gì mấy, bây giờ lại bắt đầu thấy đói, "Dì Phan ơi, cháu đói quá, có gì ăn không ạ?"
Dì Phan nói: "Vậy dì đi úp một bát mì cho cháu nhé."
Tô Mộ Cẩn nghe thấy, thuận miệng nói: "Cháu cũng muốn một bát."
"Được, dì đi làm đây."
Dì Phan vào phòng bếp, Tô Mộ Cẩn lên tầng, Lâm Ngữ Tình ngồi ở trên ghế salon lướt điện thoại một lúc, bỗng dưng nhớ tới cảnh hôm nay Phó Đông Minh dạy cô nhảy điệu waltz ở bữa tiệc.
Trước kia cũng không cảm thấy việc nhảy tới nhảy lui như vậy có ý nghĩa gì, nhưng sau khi được nhảy thử lại cảm thấy khá thú vị. Trong đầu còn không ngừng hiện lên những động tác ấy.
Trong phòng không có ai, cô tìm một bản nhạc waltz trên Khốc Cẩu (1), nhấn play, đặt điện thoại ở trên bàn trà, bắt đầu luyện tập.
(1) Khốc Cẩu (KuGou): Là một dịch vụ tải nhạc và phát nhạc trực tuyến của Trung Quốc được thành lập vào năm 2004 và thuộc sở hữu của Tencent Music. Đây là dịch vụ phát trực tuyến nhạc lớn nhất trên thế giới, với hơn 450 triệu người dùng hoạt động hàng tháng. (Nghe hot vậy mà tui phải search google mới biết là app gì...)
Cô đặt tay cho đúng tư thế, không có bạn nhảy nên đành phải nhảy với không khí. Tiến lên, lùi lại, kiễng chân, xoay vòng... Nhảy đến nỗi quên cả trời đất.
"Nhảy sai rồi." Một giọng nam dễ nghe truyền đến.
Lâm Ngữ Tình giương mắt, Tô Mộ Cẩn đã cởi áo khoác âu phục, bỏ cà vạt, chỉ mặc mỗi chiếc quần tây đen với áo sơ mi trắng, cổ áo sơmi mở một cúc.
Lâm Ngữ Tình dừng động tác, vội ho khan một tiếng, "Tôi vừa mới học, chưa quen lắm."
Tô Mộ Cẩn đi đến trước mặt cô, Lâm Ngữ Tình cảm thấy khó hiểu, "Anh làm... làm gì vậy?"
"Dạy cô."
Lâm Ngữ Tình ngước mắt nhìn một cái, trong lòng thầm nghĩ, có phải là hắn uống lộn thuốc rồi không? Hay là trong bữa tiệc uống nhiều rượu quá nên say mất rồi? Chẳng phải bình thường hắn nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái ư? Tại sao bây giờ lại muốn dạy cô nhảy? o(╯□╰)o
"Không nhảy à?" Tô Mộ Cẩn hỏi.
Lâm Ngữ Tình lấy lại tinh thần, "À... có..."
"Tay, đặt lên đây."
"A." Lâm Ngữ Tình để tay trái lên bờ vai của hắn đã thấy hơi không được tự nhiên, Tô Mộ Cẩn đặt cái tay vào bên hông của cô, càng không được tự nhiên hơn!!!
Cho nên, vì sao vừa nãy cô lại nhất thời lỡ miệng nói đồng ý vậy?
Trong trạng thái không được thoải mái, Lâm Ngữ Tình vừa nhấc chân lên đã dẫm nhầm vào chân Tô Mộ Cẩn.
Lâm Ngữ Tình co chân lại, "Xin lỗi."
Tô Mộ Cẩn nói: "Cô cất bước nhanh quá, nghe tôi nói rồi làm theo."
"Được."
Nhảy với hắn, Lâm Ngữ Tình cũng không biết vì sao lại thấy hơi khẩn trương. Cái tay đang đan xen với tay của hắn chảy đầy mồ hôi, nhưng nếu như lúc này rút tay về lau đi thì lại có vẻ hơi kì quặc.
"Tập trung vào." Giọng nói của Tô Mộ Cẩn rất có từ tính, nghe từ khoảng cách gần sẽ khiến cho người khác cảm thấy tê dại.
Lâm Ngữ Tình tập trung tinh thần, rất nhanh đã nghe được giọng nói từ trên đỉnh đầu, "Lên."
Lâm Ngữ Tình nhấc chân, tiến lên, lùi lại, kiễng chân, xoay vòng, dần dần cũng theo kịp nhịp điệu của Tô Mộ Cẩn.
Sau khi đã từ từ làm quen được, Lâm Ngữ Tình cũng không cần nhìn chằm chằm vào chân nữa, chỉ dựa vào trực giác đã có thể bước chân đúng nhịp. Cô ngẩng đầu, khoảng cách của cô và Tô Mộ Cẩn rất sát nhau, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Lâm Ngữ Tình thấy mặt hơi nóng lên, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nhìn nơi nào, khẩn trương nên lại giẫm phải chân hắn.
"Xin lỗi nhiều." Lâm Ngữ Tình không dám đối mặt trực diện với hắn, đành phải cúi đầu nói.
Tô Mộ Cẩn cũng không dừng lại, tiếp tục chỉ cô nhảy, "Đừng phân tâm."
"Ừ." Lâm Ngữ Tình hít sâu một hơi, đánh nhịp ở trong lòng, đuổi theo bước chân của hắn.
Dì Phan nấu xong hai bát mì bưng vào phòng ăn, đang định đến phòng khách gọi bọn họ vào thì lại nhìn thấy Lâm Ngữ Tình mặc chiếc váy màu đỏ rượu khiêu vũ với Tô Mộ Cẩn mặc quần tây đen áo sơ mi trắng trong phòng khách, trên mặt bà chậm rãi hiện lên một nụ cười vui mừng.
Hai người bọn họ, quá xứng đôi.
Bà rón rén quay lại phòng bếp, dọn dẹp ở bên trong một lát, không đành lòng ra ngoài quấy rầy bọn họ.
Lâm Ngữ Tình dần đà tìm được cảm giác, bắt được tiết tấu của Tô Mộ Cẩn, cô nâng mắt, mím môi cười một tiếng.
Nụ cười ấy, giống như làn gió xuân.
Tô Mộ Cẩn nhìn cô, khóe môi cong lên một đường cong nho nhỏ, sự ngột ngạt tích tụ trong lòng cũng dần dần tiêu tán.
Hai người cứ anh tiến lên tôi lùi lại, phối hợp vô cùng ăn ý.
Lâm Ngữ Tình cảm thấy, chắc cô đã học được cách nhảy điệu waltz rồi.
Nhảy khoảng một tiếng, hai người đều không nói dừng. Bản nhạc điệu waltz trong điện thoại cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Đến khi Lâm Ngữ Tình mỏi chân mới thôi.
Dì Phan đợi ở trong phòng bếp thật lâu, thấy bọn họ dừng lại mới đi ra ngoài, "Thiếu gia, tiểu thư, mì nấu xong rồi, mau vào ăn nhân lúc còn nóng."
"Vâng ạ." Lâm Ngữ Tình vào nhà ăn, nói với dì Phan: "Dì đi ngủ trước đi, bát đũa để đó lát nữa cháu rửa cho ạ."
"Dì chưa thấy buồn ngủ mà, các cháu cứ ăn đi, để dì rửa bát."
Trên bàn đặt hai bát mì, Lâm Ngữ Tình ngửi được mùi thơm nước miếng chảy ròng ròng, kéo ghế ngồi xuống, vội vàng bắt đầu ăn.
Tô Mộ Cẩn ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn như hổ đói, thản nhiên nói: "Không ai giành với cô đâu."
Lâm Ngữ Tình nuốt xuống sợi mì trong miệng, "Tại tôi đói quá, trong bữa tiệc phải để ý hình tượng nên chẳng ăn được bao nhiêu."
Tô Mộ Cẩn cũng chưa ăn gì cả tối, chỉ uống chút rượu lúc xã giao, nhưng so với Lâm Ngữ Tình thì hiển nhiên cách hắn ăn ưu nhã hơn nhiều.
Lâm Ngữ Tình ăn hết mấy miếng thịt bò kho (2) xong vẫn muốn ăn tiếp, nhìn miếng thịt bò trong bát của Tô Mộ Cẩn vẫn chưa được động vào, thuận miệng hỏi một câu, "Anh không ăn thịt bò kho à?"
(2) Thịt bò trong món mì bò Trung Quốc là thịt bò kho tương nha.
Tô Mộ Cẩn ngẩng đầu nhìn cô một cái, đẩy bát ra, "Không ngại thì gắp đi."
"Ngại." Lâm Ngữ Tình nghiêm túc nói, sau đó lại cúi đầu yên lặng ăn mì.
Tô Mộ Cẩn: "..."
Lâm Ngữ Tình ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, cô hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi không thích ăn thịt, lát nữa đổ đi."
"Cmn, lãng phí thế." Vậy nên Lâm Ngữ Tình rất tự nhiên đưa đũa đến bát của hắn, tay chân lanh lẹ gắp 3 miếng thịt bò đi.
Tô Mộ Cẩn nhíu mày, "Không phải mới nói ngại hả?"
Lâm Ngữ Tình cảm thấy như mặt mình bị vả một cái, "Chẳng qua là tôi không thích lãng phí thôi."
Khoé môi Tô Mộ Cẩn hơi cong lên, gương mặt xuất hiện ý cười hiếm hoi.
***
Hội nghị công tác xuất nhập khẩu ngoại thương do chính quyền thành phố G tổ chức ở khách sạn Lihe, Lâm Ngữ Tình đại diện cho Hối Cẩm đến tham dự hội nghị.
Hội nghị lần này có liên quan đến nhiều ngành nghề, tổng cộng có gần năm trăm người đại diện các doanh nghiệp đến dự. Lâm Ngữ Tình tìm cái ghế có viết tên mình ngồi xuống, vị trí bên cạnh trống không, cô tò mò là nam hay là nữ, nghiêng đầu xem thì thấy hai chữ 'Bùi Tuyết'.
Mặt đen ngay lập tức.
Tại sao lại xui xẻo như vậy.
Ở đây cũng có thể gặp được người mình không ưa, còn ngồi ngay bên cạnh nữa chứ.
"Ơ, là cô đấy à."
Nghe được cái giọng điệu mang vẻ khinh miệt kia, Lâm Ngữ Tình ngoài cười nhưng trong lòng không cười, "Khéo quá."
Bùi Tuyết ngồi xuống cạnh cô, mùi nước hoa trên người cô ta là mùi hoa hồng, Lâm Ngữ Tình cảm thấy hít thở thật khó khăn.
"Nghe nói các cô cũng đang cạnh tranh dự án mới của Duy Ân?" Cô ta lấy hộp phấn nho nhỏ từ trong túi xách ra, bổ trang lại.
Lâm Ngữ Tình hào phóng thừa nhận, "Thì? Không được hả?"
Bùi Tuyết đóng hộp phấn lại, khinh thường cười cười, "Không phải không được, nhưng mà có điều, Duy Ân là khách hàng lâu năm của Phong Kỳ, 70% đồ nội thất đều là mua từ công ty của chúng tôi. So với một nhãn hiệu kinh doanh trong nước như Hối Cẩm mà nói, Phong Kỳ phát triển ra thị trường nước ngoài càng có ưu thế hơn. Vả lại, chúng tôi cũng đang đàm phán về dự án mới với Duy Ân rồi. Cô đoán xem người ta sẽ chọn một công ty không có lượng xuất khẩu gì như Hối Cẩm, hay là công ty có kinh nghiệm phong phú hơn về thị trường nước ngoài và sản phẩm phù hợp hơn như chúng tôi nhỉ?"
"Phải nói rằng cô hơi tự tin mù quáng đó, logic lại còn có vấn đề nữa." Lâm Ngữ Tình nhếch khóe môi, bắt đầu đáp trả, "Hối Cẩm đúng là nhãn hiệu phát triển mạnh trong nước, nhưng phát triển đa số trong nước cũng không có nghĩa là có lực ảnh hưởng yếu ở thị trường nước ngoài."
"Ồ." Bùi Tuyết khoanh tay, không chút để ý với lời phân tích của Lâm Ngữ Tình, "Nếu tôi tự tin mù quáng, thì cô càng mù hơn."
Lâm Ngữ Tình thản nhiên nói: "Tôi không thích đấu võ mồm với cô. Ai đúng ai sai, có một ngày sẽ biết. Tôi khá chờ mong kết quả cuối cùng đó."
Bùi Tuyết liếc mắt, "Vậy cứ chờ mà xem."
Trên bục hội nghị, ban lãnh đạo tổ chức hội nghị lần này đã có mặt toàn bộ tại chỗ, người chủ trì tuyên bố hội nghị công tác xuất nhập khẩu chính thức bắt đầu.
Xuyên suốt cuộc hội nghị chủ yếu là bài phát biểu của Phó thị trưởng, đại diện của các xí nghiệp, và các nhà kinh tế phân tích về tình hình xuất nhập khẩu hiện nay. Một buổi hội nghị này kéo dài ròng rã hai tiếng.
Lâm Ngữ Tình chăm chú nghe phía trên phát biểu, Bùi Tuyết bên cạnh thì cúi đầu lướt điện thoại di động.
Túi xách để ở trên đùi rung lên một cái, Lâm Ngữ Tình mở túi xách lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Wechat của Phó Đông Minh gửi tới.
Phó Đông Minh: Hồi đi học, chắc hẳn cô là một học sinh ngoan.
Lâm Ngữ Tình: ???
Phó Đông Minh: Tôi đang ở gần cô.
Lâm Ngữ Tình: Anh cũng đang họp hả?
Phó Đông Minh: Ừm.
Lâm Ngữ Tình quay đầu, liếc về phía sau nhìn thử nhưng không nhìn thấy anh.
Phó Đông Minh: Nhìn đằng trước, tính từ chỗ của cô, dãy thứ ba từ dưới lên, vị trí thứ tư bên phải.
Lâm Ngữ Tình tìm theo chỉ dẫn, quả nhiên thấy được anh. Anh hơi nghiêng mặt, nhìn về phía cô cười cười.
Lâm Ngữ Tình: Thấy rồi.
Phó Đông Minh: Đến một mình à?
Lâm Ngữ Tình: Phải.
Phó Đông Minh: Vậy tí nữa cô về kiểu gì?
Lâm Ngữ Tình: Tàu điện ngầm hoặc là đón xe taxi.
Phó Đông Minh: Tôi đi ngang qua Hối Cẩm, đằng nào cô cũng muốn đón xe taxi, không bằng giúp tôi kiếm thêm thu nhập đi.
Tổng giám đốc Duy Ân khu vực Châu Á lương một năm ít nhất cũng phải 5 triệu NDT, lại muốn mấy đồng tiền taxi, có hơi ba chấm.
Lâm Ngữ Tình: Ồ, được.