Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!


Âu Dương Hạ Mạt đón nhận trực tiếp ánh nhìn khiêu khích của Âu Dương Thiên Thiên, nhưng cô ta không nói gì, chỉ ngồi im lặng. Bên ngoài tỏ ra vẻ bình thường nhưng trong lòng thực chất đã sớm nổi bão.

Làm sao Âu Dương Thiên Thiên có thể biết được chuyện của cô chứ? Việc cô vẫn giữ số tiền mà Âu Dương Chấn Đông đưa cho 2 năm trước, trong ngân hàng và dưới cái tên Đường Gia Ưng. Đây là chuyện mà chỉ cô và anh ta biết, đến Bạc Tuyết Cơ cũng không nói. Vậy mà....

Rốt cuộc là ai đã giúp Âu Dương Thiên Thiên điều tra chuyện của cô? Âu Dương Vô Thần sao?

Đúng rồi... chắc chắn là anh ta, chỉ có anh ta mới đủ khả năng điều tra chuyện này thôi.

Âu Dương Chấn Đông nghe những lời giải thích hợp tình hợp lí của Âu Dương Thiên Thiên, ông mím môi, có chút đắn đo suy nghĩ.

Vốn ông đã muốn giao toàn bộ tài sản cho Thiên Thiên rồi, nhưng sợ con bé còn nhỏ tuổi, chưa có đủ kinh nghiệm, nên vẫn lưỡng lự, muốn đợi thêm một thời gian nữa. Không ngờ, bây giờ con bé lại yêu cầu như vậy, ông có nên chấp nhận hay không?

Gia nghiệp của Âu Dương gia, sớm hay muộn cũng là của con bé, hiện tại giao cho nó, có khách gì hay không? Liệu tương lai sẽ như thế nào?


Bạc Tuyết Cơ nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương Chấn Đông, bà biết ông ấy đã dao động rồi. Siết chặt tay, bà ta quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, chủ động lên tiếng:

- Thiên Thiên, theo ta nghĩ....

- Tôi đang trưng cầu ý kiến của ba tôi, bà là ai mà dám xen vào? - Ngay lập tức cắt lời, Âu Dương Thiên Thiên nói một câu chặn họng người phụ nữ.

Tuy nhiên, Bạc Tuyết Cơ không ngừng lại, mà vẫn tiếp tục nói:

- Thiên Thiên, thật ra chuyện xác định quyền thừa kế là chuyện quan trọng, không chỉ với một mình ba con, mà còn là với cả gia tộc họ Âu Dương. Nó không thể vì một câu nói "cho hay không cho" ngay bây giờ mà khẳng định được.

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, chậm rãi trả lời:

- Đúng là chuyện xác định quyền thừa kế rất quan trọng, nhưng không thể vì điều đó mà kéo dài thời gian như vậy. Tôi đã 22 tuổi rồi, chỉ cách vài tháng nữa sẽ bước sang tuổi 23, bà đã nghĩ đến... lúc ba tôi ở tuổi 23 đã trở thành ai chưa? Ông ấy đã thành gia chủ của tộc Âu Dương gia từ lâu rồi.


- Bây giờ, tôi đã lớn, cũng có đủ trách nhiệm để tập gánh vác trọng trách này, nếu còn kéo dài, vậy bà muốn tôi già cỗi đến bao nhiêu năm nữa thì mới biết cách dẫn dắt gia tộc?

- Bạc Tuyết Cơ, bà không phải người nằm trong gia phả nhà Âu Dương thì đừng lên tiếng ý kiến.

Bạc Tuyết Cơ bị nói đến không đáp trả được, Âu Dương Hạ Mạt thấy vậy, tức giận thay mẹ mình, liền lên tiếng:

- Đủ rồi, Âu Dương Thiên Thiên, cô không thấy mình quá đáng sao? Mẹ tôi dù không mang họ Âu Dương nhưng cũng vẫn là con dâu của cái nhà này, vai vế tuy có thấp hơn cô nhưng luận về số tuổi vẫn cao hơn cô nửa cuộc đời, đừng thấy mẹ tôi nhẫn nhịn mà được nước làm tới.

Âu Dương Thiên Thiên liếc ánh mắt sắc bén, lớn tiếng phản bác:

- Con dâu? Bạc Tuyết Cơ là con dâu của Âu Dương gia từ lúc nào vậy? Cô bênh mẹ mình đến quên mất cả thân phận của bà ấy rồi sao? Âu Dương Hạ Mạt, hãy nhớ mẹ cô là người đã bước vào ngôi nhà này với tư cách gì đi.

- Còn đừng nói về tuổi đời với tôi ở đây, trong Âu Dương gia chỉ có vai vế và địa vị, thấp thì chính là thấp, tôi dù có đè đầu cưỡi cổ Bạc Tuyết Cơ thì vẫn là quyền của tôi. Âu Dương Thiên Thiên tôi nói đã nể mặt bà ta lắm rồi, so với những chuyện bà ta đã gây ra với tôi, thì chút quá đáng này... không đủ đâu.

- Cô.... - Âu Dương Hạ Mạt cương cổ muốn cãi lại, nhưng đúng lúc này, một tiếng quát đanh thép vang lên:

- Đủ rồi, cả hai đứa đều dừng lại đi!


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!