Âu Dương Thiên Thiên ngừng phản kháng khi nghe những lời của Âu Dương Vô Thần, cô dường như đã bắt đầu nghĩ rằng anh nói đúng, thấy vậy, Âu Dương Vô Thần chậm rãi nói tiếp:
- Elsa là một người rất tài giỏi, cô ấy thừa sức một mình thoát khỏi nơi này, cần gì phải đợi tôi đến cứu? Nhưng mà cô ấy không làm như vậy, là bởi vì cô ấy còn muốn cứu cả em, muốn bảo vệ em thoát ra ngoài. Âu Dương Thiên Thiên, em đừng nói Elsa mong ngóng tôi đến cứu cô ấy, thực chất tôi đến đây chính là để cứu em. Cô ấy biết rõ điều đó, nên mới gắng gượng đến tận bây giờ.
- Elsa đã chết rồi, cô ấy thật sự đi rồi, em phải chấp nhận điều đó. Lí trí một chút đi, Âu Dương Thiên Thiên.
Cô gái mếu máo nhìn người đàn ông, lời của anh khiến cô không phản bác lại được gì, cuối cùng, chỉ biết gục đầu xuống tay anh, khóc nấc lên.
- Tại sao? Tại sao lại là Elsa? Tại sao không phải là người nào khác.... tại sao không phải là tôi?
Âu Dương Vô Thần ôm lấy đầu cô, anh mím môi, im lặng không lên tiếng. Stefan và Andrew thấy vậy, cũng không làm được gì ngoài việc thở dài ra một hơi.
Đứng trước sự việc đau lòng này, mấy ai có thể không đau xót chứ? Âu Dương Vô Thần thực chất cũng rất đau xót và thương cảm, chỉ là cậu ta không thể hiện nó ra mà thôi.
Sống trong hắc đạo bao nhiêu năm, nếu như ai chết cũng mềm yếu khóc lóc, vậy thì Âu Dương Vô Thần đã không trụ nổi đến bây giờ rồi. Hơn nữa.... một trái tim vốn dĩ đã chịu nhiều thương tổn như cậu ta, có thêm một hay hai chuyện đau lòng, thì khác gì chứ?
Vivian đỡ người Kỳ Ân đứng dậy, cô nhìn Âu Dương Vô Thần, lên tiếng:
- Mau đi thôi, còn chần chừ nữa sẽ không kịp mất.