Anh đưa Cố Hân đến một quán nhìn vẻ ngoài trong rất bình thường nhưng khi bước vào bên trong thì Cố Hân ngạc nhiên. Xa hoa, sang trọng và đầy lãng mạn. Quán có tên là Story.
Anh và Cố Hân ngồi cạnh nhau. Làm Cố Hân cứng cả người lại.
"Thích không em". Lục Nghiên Trung nghiên người nói vào tai Cố Hân.
"...thích ạ". Ngại quá đi thôi, giọng của anh hay quá đi.
Lục Nghiên Trung lấy áo thoát của mình che lại đùi Cố Hân, tránh cho cô bị lạnh.
Anh để tay của mình ra sau lưng ghế của cô, trông như đang ôm cô ấy vậy.
Cố Hân cũng không dám dựa vào ghế luôn, sau anh lại để ra sau ghế của cô cơ chứ !!! Anh muốn gì đây?
Thấy cô gái nhỏ vui như thế thì anh cũng rất hài lòng với sự sắp xếp này. Cô vui là được.
Nhưng mà anh muốn ôm cô quá đi.
Tay anh từ từ nhích lại gần vai cô hơn. Cố Hân giật mình anh lại làm trò gì đây.
Đến khi chạm vào vạt áo vai Cố Hân thì liền dừng lại dường như cô gái nhỏ đang rất sợ hãi anh rồi.
Lục Nghiên Trung cũng rút tay mình về. Cố Hân thở một hơi nhẹ, nhưng cũng có chút gì đó hụt hẫng.
Cả hai chìm đắm vào những bản nhạc tình ca sâu lắng đôi khi cũng có vui vẻ. Hai người bàn luận rất nhiều.
Nhưng Lục Nghiên Trung lại nắm lấy tay Cố Hân, Cố Hân cũng muốn rút ra nhưng bị anh nắm chặt lại. Cô cũng để như thế luôn.
Thấy cô không từ chối thì Lục Nghiên Trung mới yên tâm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Mịn thật. Lúc cô không để ý anh đưa lên môi mình hôn một cái.
"Anh... anh ". Cố Hân ngạc nhiên nhìn anh.
"Hửm". Lục Nghiên Trung cười. "Anh rất thích em". Lục Nghiên Trung nói vào tai Cố Hân.
"....". Cố Hân ngạc nhiên hai mắt trợn to lên nhìn anh??? Anh mới vừa nói cái gì thế? Thích cô sao?
Thời gian cứ thế trôi đi nhanh chóng, rất nhanh những bài nhạc cũng đã kết khúc, Cố Hân có chút tiếc nuối.
"Lần sao anh sẽ đưa em đi nghe nữa".
"Thật không ạ. Thích quá. Cảm ơn anh ạ". Cố Hân ôm lấy hông anh vui vẻ mà nói.
Lục Nghiên Trung cũng rất bất ngờ vì được cô ôm, khi nãy vì sự đáng yêu của cô nên anh mới không kiềm lòng mà hôn tay cô rồi lại nói thích cô.
Xem ra cô bé này cũng có tình ý với anh rồi.
Biết được sự thất lễ của mình, nên Cố Hân cũng vội buông anh ra. Lục Nghiên Trung đưa cô về ký túc xá.
Trên đường về anh đưa cô đi ăn đêm. Tránh làm cho cô đói.
Vì quán này kiểu quán ăn dành cho gia đình, nên người ra vô có chút đông, sợ cô gái nhỏ bị đụng trúng nên anh ôm lấy eo cô, đưa cô đi theo mình.
Cố Hân vui vẻ vô cùng. Xem ra anh cũng rất thích cô nên mới hành động như thế.
Khi nãy anh nói thích cô, cô cũng rất ngạc nhiên, không ngờ anh lại nói thích cô.
Vui quá!!!
"Em ngồi đi". Anh kéo ghế cho Cố Hân. "Em muốn ăn gì thì gọi đi nhé".
"Dạ". Cố Hân gọi vài món ăn.
Lục Nghiên Trung kể rất nhiều chuyện cho Cố Hân nghe, nghe đến khi nào mà mười hai giờ đêm luôn cô cũng không biết, vội vàng nhắn tin cho các bạn cùng phòng.
Vì đi nghe Acoustic nên Cố Hân để điện thoại im lặng nên không hay biết. Cô nhắn lại là có thể sẽ không về. Đừng lo cho cô ấy.
"Cậu đi đâu vậy". Giản Ái hỏi
"Tớ đi với bạn, nhưng vì không để ý điện thoại với lại trời mưa nên chắc tớ ở bên ngoài một đêm".
"Ừm! Có gì gọi bọn tớ nhé".
Cố Hân nói ừa rồi tắt máy.
Nhìn trời mưa to thế này, sao mà về đây? Cố Hân thở dài.
"Anh xin lỗi nhé, không ngờ trễ thế này." Lục Nghiên Trung nói.
"Không sao đâu ạ". Cố Hân cười. "Anh đưa em đến khách sạn để em ở một đêm được rồi ạ, rồi anh về đi".
"Sao được! Nếu em không sợ anh thì về căn hộ riêng của anh ở vẫn an toàn hơn."
"Sao ạ"
Lục Nghiên Trung cười, lấy áo thoát che đầu Cố Hân lại đưa cô ấy vào xe rồi đắp lên chân cô, sợ cô lạnh.
Rồi anh vòng qua lái xe đi.
"Ở khách sạn một mình sẽ rất nguy hiểm". Lục lái xe vừa nói. "Nhà anh ở gần đây".
"Vậy phiền anh ạ".
Đây là bạn thân của anh hai Cố Hân, cô và anh biết nhau từ rất lâu nên Cố Hân hoàn toàn không có gì phải lo sợ anh hết.
-----------
Rất nhanh đã về đến nhà, nhưng lúc này Cố Hân đã ngủ mất tiêu rồi.
Lục Nghiên Trung ngồi trong xe nhìn cô một lúc lâu, rồi lại nhìn môi cô.
Anh hơi liếm môi mình. Anh chậm rãi di chuyển đến gần cô rồi hôn lên môi cô.
Dù chỉ là chạm nhẹ thôi, nhưng Lục Nghiên Trung cảm thấy không thể rời khỏi môi cô được.
Nhưng anh vẫn buông ra và vòng qua ghế phụ bế cô vào nhà.
Cố Hân đã ngủ rất say nên được anh bế vào mà cũng không hề hay biết.
Khi anh đặt Cố Hân nằm xuống giường thì , từ từ buông cô ra nhưng lại bị Cố Hân bất ngờ kéo xuống và để anh nằm bên cạnh cô ấy.
"...". Lục Nghiên Trung lúc này bị cô gái nhỏ sờ soạng người mình mà lại âm thầm chịu đựng. Tay anh nắm chặt lấy ga giường. Gân xanh cũng nổi lên.
"Gối ôm! Ôm ôm". Cố Hân mơ màng nói, đã vậy cô còn gác lên đùi Lục Nghiên Trung nữa.
"....". Lục Nghiên Trung không biết đưa cô bé này về là đúng hay sai nữa! Hành hạ anh thế này sao.
Mặc dù anh từng có bạn gái, nhưng Lục Nghiên Trung chưa từng có hành động thân mật nào. Cùng lắm chỉ dừng lại ở hôn môi mà thôi. Nhưng hôm nay Lục Nghiên Trung thầm nghĩ anh bại dưới tay cô bé này rồi.
Phản ứng cũng đã có, anh lấy chân cô xuống khỏi đùi anh thì váy đã bị vén lên đến tận mông, quần lót màu trắng hiện ra trước mắt anh.
Lục Nghiên Trung cảm thấy đầu mình muốn nổ tung rồi!!!
Vội vàng vén váy cô xuống nhưng không ngờ lúc này Cố Hân tỉnh lại.
"...". Cố Hân thấy rõ ràng Lục Nghiên Trung muốn lột váy cô ra.
Cô nhìn chằm chằm vào anh.
"...". Lục Nghiên Trung bị bắt quả tang tại trận, lúc này tay anh đang cầm lấy vạt váy của Cố Hân.
"....aaaaaaa....Đồ xấu xa nhà anh!!!". Cố Hân bật dậy rồi cầm lấy gối đánh vào người anh.
"Không....Không phải đâu". Lục Nghiên Trung vội vàng lấy tay mình ngăn Cố Hân lại. "Nghe anh giải thích đã".
"Chết anh nè!!! Đồ thừa cơ hội hả". Cô đánh anh liên tục, dám có ý xấu với cô hả!!!
Lục Nghiên Trung ngăn cô lại nhưng không được cuối cùng anh nắm lấy gối và đè lên người cô!
Cố Hân bị anh đè mà không nói nên lời, chỉ nhìn anh.
"Anh không có! Tin anh! Vạt váy em bị cuốn lên, anh giúp em lấy xuống. Hoàn toàn không có ý xấu với em". Lục Nghiên Trung nói, rồi cũng từ từ buông cô ra. "Hiểu không, đồ ngốc nhà em".
"Hiểu hiểu ". Cố Hân gật đầu liên tục. "Anh buông em ra đã".
Nhưng Lục Nghiên Trung không hề có phản ứng, yết hầu anh khẽ trôi và anh liền cúi người xuống hôn lên môi cô.
"...". Cố Hân bị hôn bất ngờ nên không hề có phản ứng, chỉ trừng mắt nhìn anh.
Cái quái gì vậy??? Cô bị hôn? Người hôn là Lục Nghiên Trung sao?? Mắt cô chớp chớp.
"Nhắm mắt lại nào". Lục Nghiên Trung nói với cô.
Cố Hân cũng vội làm theo.
Lục Nghiên Trung đưa lưỡi mình vào quấn lấy lưỡi cô, khuấy đảo nơi khoang miệng cô, không chừa một chút sơ hở nào!
Anh để tay Cố Hân vòng qua cổ anh, Cố Hân chìm đắm vào nụ hôn của anh, nên cô cũng không biết mình đang làm gì.
Bàn tay to lớn của anh lướt khắp người cô, anh xoa nắn ngực cô qua lớp áo.
"Ưm....đừng...". Cố Hân hơi đẩy anh ra.
"Đừng sợ. Anh sẽ không làm". Lục Nghiên Trung hôn lên vành tai của cô. "Thả lỏng người đi em."
"Ừm...". Được anh khẳng định không làm nên Cố Hân cũng thả lỏng người ra, và đáp lại nụ hôn mà anh đem lại.
Lục Nghiên Trung luồn tay đến khoá kéo của cô.
"Anh cởi váy ra cho em nhé. Chỉ hôn được không em". Lục Nghiên Trung hỏi Cố Hân, tay anh xoa mặt cô, lúc này Cố Hân đã ửng hồng, nhìn cô rất nhiều quyến rũ.
"Em....em...". Cô không trả lời anh, cô chưa từng thân mật với ai cả.
"Anh quá vội rồi. Xin lỗi em nhé". Lục Nghiên Trung buông cô ra, cũng chỉnh lại váy cho cô.
"Ngủ đi em. Trễ rồi". Lục Nghiên Trung đắp chăn lại cho cô.
"Anh....muốn thì em cho anh ạ". Cô rất thích anh, nên nếu anh muốn thì cô sẽ cho, tuyệt đối không hối hận.
"Đồ ngốc". Lục Nghiên Trung xoa đầu cô. "Anh vẫn chưa chính thức tỏ tình với em. Đêm nay là anh lỗ mãng không đúng. Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi em".
"Vâng ạ ".
Lục Nghiên Trung hôn lên trán cô một cái, rồi đi vào nhà vệ sinh. Anh cần giải quyết một chút. Cố Hân được anh tỏ tình mà vui vẻ vùi mặt vào chăn . Vui quá đi thôi.