Anh là con trai của bà, nó phải có trách nhiệm bênh bà chứ không phải con khốn này.
Cũng tại nó, làm cho gia đình bà tan nát đi, con trai thì không quan tâm, ngay cả chồng bà cũng muốn ly hôn. Cũng điều do nó mà ra!
Lục phu nhân đó, trước đây quyến rũ chồng bà, bà vốn đã muốn cho qua, bây giờ ngay cả con gái nuôi của bà ta cũng không tha cho con trai bà.
Gia đình họ Lục này toàn là một kẻ khốn cả. Không có ai là người tốt.
“Đi về. Đi về cho tôi”. Ba Từ kéo tay bà về, bà ta vùng vằng không muốn đi, cuối cùng bị c.ưỡng ép rời khỏi căn nhà này.
“Lục Nghi An! Con khốn nhà mày, mày hại vợ chồng tao ly hôn, mày hại con trai tao phải từ mặt tao, con khốn, mày sẽ ch.ết không được yên thân đâu”.
“Im đi”. Ông Từ bịt miệng bà ta lại, không ngờ bị cắn cho một cái rõ đau rồi phải buông bà ra.
“Con tiện nhân nhà mày, đứa lớn thì quyến rũ chồng tao, đứa nhỏ thì quyến rũ con trai tao”.
“…”. Mọi người hàng xóm đứng hóng chuyện.
“Bà nói lại một lần nữa coi”. Ba Lục đi lại mà nói. “Lập lại! Tôi nói bà lập lại”.
“…tôi…”. Bà ta ấp úng không dám nói, nhưng nghĩ lại cũng do họ sai trước. “Tôi nói không đúng sao! Vợ ông dám nói không quyến rũ chồng tôi không. Ông có dám nói con gái nuôi của ông không quyến rũ con trai tôi không hả”.
“Bà câm miệng lại đi”. Ba Từ kéo bà rời đi.
“Quyến rũ! Bà đang nói vợ tôi hay là đang nói chính bà vậy? Bà còn nhớ hay đã quên. Có cần tôi nói lại cho bà biết không”. Ông Lục lên tiếng, giọng ông không nóng cũng không lạnh. Vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng.
Cố Hân thấy vậy thì khều Thanh Thanh đi vào nhà, cũng bế theo hai em bé nhỏ rời đi. Bọn chúng nghe tiếng hét lớn thì bật khóc, vẫn còn nhỏ để nghe những lời la lối này.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà, sớm muộn gì bọn họ cũng biết, giờ quan trọng nhất chính là trong em bé nhỏ này.
Nghi An không ngờ chuyện lại như vậy, nhìn mẹ Lục đang nhìn họ với ánh mắt bình thản, thậm chí bà còn che miệng ngáp một cái.
“…”. Lục Nghi An. Ừm! Mẹ cũng bình thản thật.
Bà ta im lặng, cũng run run những lời ông nói.
“Xem ra bà đã quên rồi, để tôi nhắc cho bà nhớ vậy.” Ông rót cho mình một ly trà, ngồi xuống bàn thông thả mà uống.
“Câm miệng cho tôi”. Bà ta gào lên.
“Sao lại câm miệng được chứ. Vợ tôi với chồng bà vốn là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Ngay cả hai gia đình luôn hối thúc họ kết hôn, gia thế, địa vị cũng điều ngang nhau”. Ông nhìn bà ta, khoé môi nhếch lên. “Vô tình bà lại ngưỡng mộ Từ Nam, khiến cho mối nhân duyên này lại không thành đôi được.”
“Im miệng”.
“Bà chia cắt uyên ương vào hai mươi năm trước, sau đó thì hai mươi năm sau bà lại một lần nữa muốn bọn trẻ xa cách”.
“Bà luôn miệng nói muốn tốt cho con trai, tốt cho gia đình, nhưng bà lại quên rồi, họ Từ các người vốn dĩ đã loạn từ trong ra ngoài”.
“Bà nói con gái tôi chưa chồng mà đã có thai? Vậy bà thì sao?”. Ông cười nhạt. Nâng mắt nhìn bà Từ. “Bà lại quên rồi”.
“Chỉ khổ cho Từ Nam, về già vẫn không được yên thân”. Ông khẽ lắc đầu. “Cút ra khỏi nơi này”. Ông chỉ tay ra cửa.
“Ông lấy cái quyền gì mà dám đuổi tôi đi hả? Con gái của ông thì đã sao! Cháu của ông thì sao! Đừng mong nó mang họ Từ”. Bà ta nhìn ông Lục. “Đừng hòng”.
“Ờ”. Ông Lục bình tĩnh vô cùng. “Một đứa mang họ Lục, một đứa mang họ Lãnh. Họ Từ của bà đem về đi”.
“…”. Bà ta không ngờ đến việc này, ai mà không muốn cho con mình theo họ cha chứ.
“Lục An Nghiêm, Lãnh Nghi Niệm”. Ông Lục cất lời.
“…”. Mọi người xung quanh nhìn ông? Lộn tên rồi!
Khụ khụ! Chà~~. Ai bảo tụi nó đặt tên khó nhớ quá. Đâu phải tại ông, toàn bộ là Từ Khiêm mới đúng.
Ông Lục ngượng ngùng uống trà che giấu đi vẻ thất trách của mình. Nhớ sai họ thì thôi đi, ngay cả họ Từ bên trong ông cũng ném đi!
“Lục An Nghiêm, Lãnh Nghi Niệm”. Bà ta lập lại. Nhìn là đủ biết xuất phát từ tên của Nghi An mà ra. Nhớ mãi Nghi An.
Bà ta vốn không biết tên của hai đứa trẻ này là gì, nên vô cùng tin tưởng ông Lục nói. Bà ta từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, Nghi An đã từng nói không cho con theo họ Từ Khiêm thì là có thật.
Nói được thì làm được, bà ta cũng nghĩ nó chỉ nói nhất thời mà thôi.
Mà như vậy cũng tốt. Nếu đã như vậy thì hai đứa nhỏ nhất định không phải của Từ Khiêm, bà sẽ nhanh chóng đẩy tốc độ của Đoàn Ân Nhi mới được. Không có hai đứa trẻ ngán đường thì cũng rất tốt.
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt của bà ta biến đổi khôn lường thì cũng khó hiểu? Định làm gì nữa đây.
Ông Từ thật sự không chịu được nữa nên đã kéo bà ra khỏi ngôi nhà này. Mặc cho bà ta vùng vẫy.
…
Không phải Nghi An không buồn chuyện này, nhưng cũng không buồn ra mặt. Cô không muốn làm cho Từ Khiêm khó xử đi.
Mọi chuyện như vậy thì cũng đã ổn rồi. Không sao cả.
Bên anh như vậy là đã đủ. Nghi An nắm lấy tay anh khẽ mỉm cười. Từ Khiêm nhìn vào ánh mắt của Nghi An thì biết cô không vui, anh cũng không vạch trần.
Mọi chuyện đã như vậy thì có muốn cứu vãn cũng không được, nên mặc kệ vậy. Anh sẽ tìm cách nói chuyện với bà để cho bà chấp nhận Nghi An của anh.
Cũng sẽ không để cho cô phải chịu thiệt khi ở bên anh, cô đã hy sinh vì anh nhiều như vậy. Lần này nên để anh làm chút gì đó cho cô.
Mọi người ngồi chơi một chút thì ai nấy ra về.
Nghi An ở trong phòng cho bọn nhỏ bú sữa. Từ Khiêm đi vào thì thấy vô cùng nóng bỏng.
Nghi An bế con, khẽ vỗ vỗ nó, một vùng ngực đầy đặn hiện ra. Lúc đầu cô còn ngại khi cho con bú trước mặt anh, nhưng thời gian say thì lại thấy bình thường.
Từ Khiêm đi lại, thấy con trai đang nhắm mắt bú rất vui vẻ. Được rồi, anh để cho nó bú thêm hai ba tháng nữa thì cai sữa được rồi!
Đợi con bú xong, Từ Khiêm bế nó vào trong nôi, lúc này anh bạn nhỏ đã ngủ say.
“An An, thơm thật.” Từ Khiêm đè lên người của Nghi An, anh đẩy chân của cô ra rồi mình chen vào.
“Lưu manh! Con còn ở đây, nghiêm chỉnh lại cho em”.
“Hửm! Giúp anh đã”. Từ Khiêm hít sâu sau đó kéo Nghi An lên, họ đi vào phòng tắm. Anh muốn Nghi An giúp mình. Nếu không thì nổ tung mất thôi.
Xấu xa! Nhưng nghĩ lại anh nhịn thịt từ lúc cô được bảy tháng cho đến nay, cũng đã được bốn năm tháng rồi.
Nghi An cũng muốn giúp anh xuất ra. Nhưng anh nghĩ lại nền nhà lạnh nên lại đi vào thư phòng.
Thấy ba Lãnh đi ngang qua thì Từ Khiêm nói mình và Nghi An có việc nên nhờ ông trong con giúp mình một chút.
Ba Lãnh gật đầu, cũng không có gì nghi ngờ cả.
Giúp trông coi cháu thì đâu có gì khó khăn đâu. Bọn nhỏ cũng ngoan, ông đi vào thì thấy đã ngủ rất ngon. Hai chiếc nôi ở cạnh nhau, bọn trẻ say sưa ngủ.
Nghi An đi theo anh vào thư phòng. Cô đẩy anh ngồi xuống ghê dựa và cởi quần anh xuống.
Từ Khiêm ngồi im cho cô giúp mình, hai tay anh không lúc nào ở yên, miết nhẹ đôi n.hũ h.oa của Nghi An.
Nghi An ban đầu thì vuốt ve thứ to lớn đó, bàn tay lại chạm đến hai bên đùi anh.
Từ Khiêm híp mắt tận hưởng Nghi An giúp mình, sau đó thì ưỡn hông để cho cô ngậm vào sâu hơn.
Sướng thật!
Nghi An l.iếm từng chút một, rồi lại tham lam ngậm hết vào mình. Không ngờ cô bị nghẹn nhưng vẫn không muốn buông ra. Hít thở sâu rồi ngậm mút một hồi lâu.
Anh ưỡn hông đâm nhẹ mấy cái, Nghi An cũng rất sướng, nếu mà đã đủ ba tháng đầu thì họ đã làm cho nhau thoả mãn rồi.
Nghi An ngậm rồi nhả ra cứ thế mấy lần liền.
…
Một lúc lâu sau thì anh mới bắn ra. Nhưng vẫn chưa thoả mãn.
Nghi An thấy cổ họng mình hơi đau. Nhưng vẫn muốn giúp anh thêm một lần nữa.
Thế là cô ngậm lấy nó một lúc lâu…
- ------------