Quân Diễm Cửu đưa mắt nhìn về phía trước, một bộ dáng ý vị thâm sâu.
" Người đoán xem. "
Lục Khanh phỏng theo ánh mắt Quân Diễm Cửu nhìn qua, dừng lại ở lẵng hoa trước tửu lầu hắn.
Những lẵng hoa này đều vô cùng rực rỡ, bắt mắt.
Kỳ thật không chỉ có hoa mà còn chất đầy hộp quà lớn nhỏ, đều mang từ trong nhà Tô Diệc Thừa đến. Bất kể hắn khai trương hay sinh nhật, còn có mấy ngày lễ, những kẻ muốn nịnh bợ, quan viên hay phú thân đều sẽ sai người dâng lễ đến.
Chẳng lẽ những lễ vật đó đã bị động tay động chân.
Lục Khanh lại nhơ tới kiếp trước có một lần đại yến ba mươi tuổi cũng có rất nhiều quan viên đến tặng lễ, khi đó Quân Diễm Cửu tìm chút cơ hội, trộm được danh sách lễ vật, đem dâng cho hoàng thượng.
Không chỉ có thế còn đem lễ vật quý báu bên trong toàn bộ đổi thành đá sỏi.
Tô Diệc Thừa tức giận đến nỗi nằm liệt giường ba ngày.
Lục Khanh xoay người nhìn y: " Ngài không phải giở trò trong đống lễ vật kia rồi chứ? "
Quân Diễm Cửu đáy mắt xẹt qua tia vi diệu.
Lúc này lại nghe tiếng phủ đệ ai đó đằng xa truyền đến âm thanh vang trời.
Qua một lúc, một gia nhân mặt đầy bụi bẩn chạy tới bên xe ngựa hoảng loạn thở không ra hơi: " Không ổn, không ổn rồi đại nhân! Rương lễ vật trong phủ phát nổ rồi! "
Quân Diễm Cửu nhìn nơi nào đó trong thành bốc lên một ngọn khói đen, vân đạm phong kinh: " Khai trương a, muốn đáp lễ hắn một trận pháo mừng. "
" Vẫn còn một đợt. " Y làm một cái thủ thế xong liền quay đầu rời đi.
Lúc này phía bên kia lại phát ra tiếng nổ lần nữa, một tiếng vang dội.
Lục Khanh đi theo sau, tâm tình cực kì tốt, chỉ cảm thấy một chữ thôi " tuyệt ".
Cửu Cửu thật đúng là phúc hắc, quá độc rồi!
Xem xong náo nhiệt rồi, cũng đến lúc hồi cung thôi.
Đi ngang qua tửu lầu nhà mình, phát hiện nơi này vẫn đủ xa hoa rực rỡ nha.
Quan khách cuống cuồng chạy ra khỏi tửu lầu Tô Diệc Thừa, vẫn là tửu lầu đối diện đáng tin cậy a!
Quân Diễm Cửu còn có việc cần xử lý, hai người đành tách nhau ra.
Thời điểm Lục Khanh ngang qua tửu lầu Tô Diệc Thừa liền phóng tầm mắt vào trong xem xét, chỉ thấy một đám con cháu Cái Bang mỗi người một bàn, bày la liệt đậu phộng, có người đem cả chân dẫm lên ghế, vẻ mặt ăn ngon thích chí.
Mà người làm bên trong mỗi người một sắc mặt.
Liếc qua xong đang định trèo lên xe ngựa, trước mặt lại xuất hiện một người.
Tô Mãnh.
" Lục công tử, đại nhân của chúng ta cho mời. "
Lục Khanh nhếch khóe môi: " Không rảnh. "
Tô Mãnh sắc mặt tối sầm " Ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đại nhân chúng ta tốt xấu gì cũng là tam phẩm đại thần, tương lai là phò mã trưởng công chúa! Đắc tội đại nhân chúng ta, ngươi không suy xét đến kết cục sao? "
Lục Khanh phì cười.
" Bôi nhọ công chúa, ngươi không suy xét đến kết cục sao? Ta nói ngươi nghe, đại nhân các ngươi đến xách giày cho trưởng công chúa cũng không xứng! "
" Ai nói bổn đại nhân không xứng xách giày cho trưởng công chúa? "
Tiếng Tô Diệc Thừa từ phía sau truyền đến mang theo ngữ khí tức giận.
" Ngươi là cái thá gì dám xoi mói bổn đại nhân? "
Càng nghe hắn sủa bậy, Lục Khanh càng cảm thấy kiếp trước mình ngu ngốc đến lợi hại.
" Được, ngài xứng. "
Hắn cùng lắm chỉ xứng xách giày cho nàng.
Lục Khanh một câu cũng không muốn nhiều lời, tiếp tục đi, ai ngờ vừa bước lên môt bước liền có một bàn tay giữ chặt vai nàng lại.
Lục Khanh nghiêng đầu, cười lạnh, nhún vai một cái, Tô Diệc Thừa lập tức cảm thấy bàn tay tê rần, nàng chế trụ cổ tay hắn, dùng sức bẻ, chỉ nghe một tiếng " răng rắc " giòn tan, giây tiếp theo Tô Diệc Thừa hét thất thanh y như heo chọc tiết.
Tô Mãnh thấy thế hô lớn " Đều ngây người ra đấy làm gì? Đánh cho ta. "
Binh lính hắn mang đến lập tức vây quanh, ý đồ hội đồng Lục Khanh.
Bọn họ nhanh, thân thủ Lục Khanh càng nhanh hơn.
Mấy tên hộ vệ cao to lực lưỡng cứ thế nối tiếp nhau văng ra, thời điểm chúng chưa kịp phản ứng liền ngã xuống, ôm bụng kêu rên.
Lục Khanh ôm cánh tay, liếc Tô Diệc Thừa một cái.
" Tay của Tô đại nhân tạm thời giữ lại lâu một chút, lần sau còn muốn đụng vào gia, gia liền băm nát vất cho chó gặm. Đừng tưởng rằng chức quan tam phẩm có gì ghê gớm, chọc giân gia, ngài sẽ không tưởng tượng được hậu quả đâu. "
Nói xong, lục Khanh liền bước lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Tô Diệc Thừa lại lần nữa trở thành trò đùa cả kinh thành.
Ngày khai trương dẫn tới một đám Cái Bang, bên đường quấy rầy người ta lại bị phản đòn.
Sự tích này lại lần nữa trở thành đề tài thảo luận sôi nổi ở trà lâu, tửu quán và cả tiệm ăn ven đường.
Bởi vì chung quy trong ấn tượng của bá tánh, Tô Diệc Thừa vẫn luôn là tài tử phong lưu, phẩm mạo đệ nhất, tài hoa hơn ngươi, khiêm tốn lễ nghĩa.
Sự việc hiện tại liền đem hình tượng trước kia của hắn đập vỡ tan tành.
Lục Khanh sau khi từ mật đạo trở về tẩm cung, thay sang nữ trang rồi đẩy cửa vào trong viện, phát hiện kế bên cây tiêu cay của nàng xuất hiện bóng dáng một người.
Vậy mà lại là Khương Thù?
Thấy nàng, hắn liền nhìn chằm chằm hai chồi non kia, duỗi tay chạm vào: " Vì sao hai cái cây này một cây nhỏ bé bình thường còn một cây lại to lớn như thế? Một cây đã kết quả, cây còn lại hoa cũng chẳng thấy? "
Lục Khanh liếc mắt: " Người với người còn có điểm khác biệt, huống chi là hai cái cây? "
Không phải chứ. Ta nói này vị huynh đệ, ngươi không có giác ngộ của một tù binh sao? Còn nhàn hạ đi dạo hoa viên?
Lục Khanh cẩn thận ngẫm nghĩ, nàng vậy mà không sai người giam lỏng hắn trong phòng.
" Ngươi đến đây làm gì? " Lục Khanh nhăn nhó.
" Nước. " Khương Thù chỉ chỉ thùng nước.
" Ta khát, đi khắp nơi tìm nước, phát hiện nơi này có. "
Lục Khanh????
" Đây là nước các tỳ nữ tẩy rửa bô trong cả hoàng cung lấy ra tưới hoa. "
" Oẹ. "
Khương Thù sắc mặt đại biến, bụm mặt kịch liệt nôn mửa.
Hắn chỉ hận không thể đem tim gan phèo phổi nôn ra bằng sạch, tức giận bấu chặt vỏ cây.
Nữ nhân đáng chết, chờ đến khi hắn thu phục được nàng, nhất định đem nàng hành hạ tới chết!!!
Mà Lục Khanh cũng không nghe được hắn chửi thầm, trực tiếp rửa mặt leo lên giường ngủ trưa.
Nhưng nàng không nghĩ tới vừa trở mình, liền nghe Nga nhi bên ngoài kêu lên: " Ngài không thể vào, công chúa đang ngủ trưa, công chúa thật sự đang ngủ trưa. "
" Ai da Tô đại nhân, ngàn vạn lần không được a! Ngài hối lộ nô tỳ cũng vô dụng. nô tỳ thân phận hèn mọn, nào dám có lá gan quấy rầy công chúa. "
" Nga nhi. "
Lục Khanh lười biếng gọi một tiếng.
" Ngươi cho hắn vào đi. "
" Vâng. "
Lục Khanh ngáp một cái.
Nàng thật sự tò mò Tô Diệc Thừa này tới tìm nàng làm cái gì đây.
Giây lát, cửa bị đẩy ra.
Tô Diệc Thừa bước vào, chỉ cảm thấy một làn gió thơm mát phả vào mặt, làn gió mang theo hơi lạnh.
Ha, tẩm điện công chúa thật sự mát mẻ, không hổ là vị công chúa được sủng ái nhất, sử dụng những khối băng trân quý như vậy đều không chút tiết kiệm, ở đây thật sự là mùa hè sao?
Mới đi được vài bước hắn ta đã suy nghĩ đủ điều. Công chúa chống tay trên gối, giường chiếu đều một màu đỏ, màn lụa rủ xuống tha thướt, chỉ có thể thấy một thân ảnh mơ hồ.
Hắn liền tiến lên phía trước một bước, nóc nhà liền truyền đến một giọng nam nhân " Hỗn xược. "