Hai chân Mục Hy bất giác mềm nhũn cũng may bên cạnh Triệu Thần Huân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô, lo lắng hỏi:
"Em sao thế?"
Mục Hy nhấc nhấc khoé môi cười có chút cổ quái nói:
"Em đứng lâu quá nên chân hơi mỏi đó mà."
Chứ cô tuyệt sẽ không nói do cô nhìn thấy Lạc Cẩn Du nên sợ đến mức chân cũng run đâu nha.
Đời trước Triệu Hoành vì muốn "vươn một tay" sang thành Nam mà mang cô cùng theo đi tới, ở nơi đó anh ta nếu muốn nhúng chàm sự phát triển màu mỡ của thành Nam thì nhất định phải đối đầu với địa đầu xà ở đó.
Nhưng Triệu Hoành cho dù hiểm độc thế nào cũng không ngờ bản thân xuýt thì bị Lạc Cẩn Du cho một phát súng vào đầu.
Mọi người ở thành Nam e dè Lạc Cẩn Du không phải vì tài trí anh ta hơn người mà là anh ta ngay cả hắc bạch hai giới đều nuốt trọn không từ thủ đoạn.
Triệu Hoành không biết lượng sức đi trêu ghẹo tên điên này, mà Mục Hy đi theo Triệu Hoành cũng xuýt bị Lạc Cẩn Du cho phơi thây ngoài đồng.
Từ đó trở đi cô luôn có chút ám ảnh với Lạc Cẩn Du mà hiện tại sống lại một đời cũng không thể vơi bớt đi nỗi ám ảnh này.
Triệu Thần Huân nhìn sắc mặt Mục Hy có chút nhợt nhạt, quả thật cả tối cô đều chưa từng ngồi xuống nghỉ ngơi liền ôm cô đi đến ghế gần đó ngồi xuống.
Vì lo lắng nên Triệu Thần Huân cũng không để ý đến một tia bất an trong đáy mắt Mục Hy, đưa tay xoa má cô anh nhẹ giọng hỏi:
"Có phải mệt mỏi rồi không? Anh đưa em về nhé?"1
Được anh trấn an Mục Hy hơi lấy lại tinh thần mỉm cười nắm lấy tay anh, nhưng cô còn chưa trả lời thì Lạc Cẩn Du đã đi đến trước mặt hai người.
Một thân âu phục màu đen áo sơ mi bên trong mở tung ba cúc trong vô cùng phóng khoáng phong lưu, nhưng một đôi mắt hẹp dài đầy lạnh lẽo kia đã phá tan sự tùy ý vốn có của Lạc Cẩn Du nhất thời chỉ còn sót lại lệ khí bức người.
"Tôi mới đến cậu đã muốn bỏ chạy?"
Triệu Thần Huân lúc nào mới xoay đầu nhìn người đứng trước mặt, cũng không có gì bất ngờ ngược lại còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi lo lắng cho bà xã, cậu không có bà xã thì làm sao hiểu được."1
Lạc Cẩn Du híp mắt lúc này chuyển sang nhìn Mục Hy, chỉ thấy cô gái kia mới chạm đến ánh mắt anh đã cúi đầu không tiếng động nhích vào lòng Triệu Thần Huân.
Lạc Cẩn Du hơi nhướng lông mày rất hứng thú nói với Triệu Thần Huân:
"Không ngờ gu của cậu là kiểu này."
Triệu Thần Huân một tay ôm Mục Hy có hơi ngoài ý muốn mà nhíu mày lại, thản nhiên đáp lời Lạc Cẩn Du.
"Được rồi, cậu đừng doạ cô ấy!"
Lạc Cẩn Du nhún vai tỏ ý bản thân không có doạ người.
"Đổi địa điểm nói chuyện đi, tôi không dư thời gian quanh co với cậu đâu."
Cảm thấy chào hỏi đủ, Lạc Cẩn Du cũng không muốn dây dưa thêm liền hất cằm ra hiệu với Triệu Thần Huân.
Triệu Thần Huân biết nơi này không thích hợp để bàn chuyện chính, anh có hơi lo lắng kéo cô gái đang làm đà điểu trong ngực mình ra.
"Hy Hy em ở đây đợi anh một chút, anh bàn chuyện với Lạc tổng xong sẽ đưa em về."
Không phải anh không muốn mang Mục Hy theo mà là anh cảm nhận được cô có chút tránh né Lạc Cẩn Du.
Mục Hy nghe thế thì ngoan ngoãn gật đầu đáp:
"Vâng, em ở đây đợi anh."
Lạc Cẩn Du nhìn hai người một chút rồi mới quay sang nói với Lạc Thần vẫn làm mặt lạnh với mình bên cạnh.
"Thần Thần em cũng ở lại đây đi, hai người dù sao cũng quen biết nhau sẽ dễ trò chuyện hơn."
Lạc Thần bị anh trai gọi ra nhũ danh liền rất không hài lòng mà hừ một tiếng nhưng cũng không có ý phản bác.
Anh bị Lạc Cẩn Du lôi đến bữa tiệc nhàm chán này với cái mỹ danh là mở rộng quan hệ làm ăn, chứ thật ra là chiếu cáo cho mọi người biết Lạc nhị thiếu anh che giấu thân phận tiến vào giới giải trí.
Sau đêm nay Lạc Thần tin chắc tài nguyên sẽ ùn ùn kéo đến trên người anh, nhưng không phải vì tài năng của anh mà là tài lực của Lạc gia.
Triệu Thần Huân lúc này mới chú ý đến Lạc Thần đứng sau lưng Lạc Cẩn Du, anh chỉ hơi nhíu mày nhưng rất nhanh liền dãn ra.
Liếc mắt thấy Triệu Thần Huân cùng Lạc Cẩn Du trước sau rời đi, Mục Hy lúc này mới ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt với Lạc Thần ở đối diện nào còn bộ dáng chim nhỏ nép vào lòng Triệu Thần Huân ban nảy.
"Anh là nhị thiếu gia của Lạc gia?"
Lạc Thần lười biếng liếc nhìn cô gái đã mấy ngày anh không gặp này, khinh khỉnh nói:
"Bộ Lạc gia còn có đứa thứ ba à?"
Ngụ ý là anh ta không phải nhị thiếu thì chẳng lẽ là tam thiếu ư?
Mục Hy bị Lạc Thần châm chọc hiếm khi không có hùng hổ phản công mà lại ỉu xìu tựa đầu lên lưng ghế.
"Tôi xong rồi!"
Cô quả thật xong rồi, Lạc Cẩn Du khét tiếng máu lạnh chỉ đối xử tốt với đứa em trai chưa từng lộ diện mà anh ta chăm sóc từ nhỏ.
Nhưng sống hai đời lúc này Mục Hy mới biết đứa em kia của Lạc Cẩn Du không ít lần bị cô đè đầu cưỡi cổ tay đấm chân đá.1
Nhìn Mục Hy một bộ dáng không có sức sống lầm bầm cái gì đó một mình, Lạc Thần cũng lười để ý mà khoanh tay trước ngực nhắm mắt dưỡng thần.
Cùng lúc đó trong một gian phòng riêng Lạc Cẩn Du tay cầm ly rượu lắc lắc nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Thần Huân đang uống trà đối diện.
"Cô vợ nhỏ của cậu hình như là sợ tôi!"
Phụ nữ trước giờ gặp anh ta ngoại trừ muốn lấy lòng và rất muốn lấy lòng ra thì người lần đầu nhìn thấy đã né anh như né tà thì Lạc Cẩn Du là lần đầu thấy.
Triệu Thần Huân lạnh mắt nhìn Lạc Cẩn Du một cái, nói:
"Ánh mắt của cậu nên đặt về đúng mục tiêu đi."
Nghe ra ý cảnh cáo trong lời Triệu Thần Huân, Lạc Cẩn Du cũng chỉ cười cười nói vào chủ đề chính.
"Dự án ở mảnh đất phía tây kia tôi đồng ý hợp tác với cậu, chỉ là tôi muốn hai bên chia đều 5/5."
Triệu Thần Huân cụp mắt nhìn nước trà sóng sánh trong ly khẽ trầm tư giây lát liền nói:
"6/4"
Anh muốn đầu tư một dự án khu biệt viện cao cấp bậc nhất ở thành Bắc nhưng về mảng thiết kế lại không thể tìm được người thích hợp hơn Lạc Cẩn Du.
Phải nói dự án này khá quan trọng đối với anh, từ lúc bắt đầu trù tính cùng bắt đầu thực hiện cũng đã hơn hai năm mà mảnh đất số một mà anh đấu giá được ở lần trước kia chính là lợi thế tốt nhất.
Lạc Cẩn Du thấy anh không có ý nhượng bộ thì cười khẽ một tiếng nhấp một hớp rượu trong ly mới chậm rãi nói:
"6/4 thì 6/4, quả là muốn chiếm tiện nghi của cậu thật không dễ dàng."1
Anh ta muốn lấn chân đến thành Bắc, Triệu Thần Huân cho 6/4 anh ta đã rất hài lòng rồi còn về phần đòi 5/5 lúc đầu chỉ là muốn trêu đùa một chút mà thôi.
Triệu Thần Huân nhếch môi cười nhạt, đáp:
"Quá khen."