Tiếng khóc nấc của Bảo Bảo thành công kéo tâm trí hắn trở về, gật nhẹ đầu với Dương Tử Hi, cô hiểu ý đưa bé con cho hắn. Quân Thiên Hàn vỗ vỗ lưng bé, bế người lên phòng, tiện tay đem cửa đóng lại. Hai vị phu nhân cùng người làm trong nhà đều toát ra vẻ mặt lo lắng, trẻ con rất khó dỗ, hơn nữa Bảo Bảo còn đặc biệt khóc rất dai.
Giờ tâm trạng hắn cũng không ổn định, bản thân hoàn toàn không biết phải mở lời dỗ dành người trong lòng thế nào. Tiếng nức nở của bé con dội thẳng vô tai hắn, như bị búa nện đau đớn.
Phong Miên bấu víu trên người hắn, dính chặt đến mức khó tin, nước mắt ròng ròng ướt đẫm hết một mảng áo hắn. Tiếng khóc cũng nhỏ dần, không còn bi thương như vừa rồi nữa.
Nhìn bé con khóc đến mặt nghẹn đỏ bừng lên, Quân Thiên Hàn đau lòng tiếp tục trấn an xoa xoa lưng cậu. Có vẻ điều này mang lại hiệu quả trấn an cực kì tốt, tiếng nức nở cũng nhỏ dần lại, chỉ còn âm thanh thút thít nhỏ nhẹ. Hắn cúi đầu nhìn xoáy tóc khẽ rung mà không khỏi mỉm cười.
" Nín nào bảo bối, Bảo Bảo của anh, A Miên của anh... " - Thì thào bên tai bé con, hắn theo thói quen hôn hôn trấn an tâm can trong lòng - " Anh xin lỗi, lỗi của anh "
Đưa tay lau đi những giọt lệ lấp lánh trên má bé, hắn mới yên lòng được một chút. Hắn không biết Phong Miên lại quấn hắn đến vậy, đúng là vừa mừng lại vừa lo. Lúc này Quân Thiên Hàn chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ chu toàn cho bé con được, ít nhất phải đợi vài năm nữa...
Như vừa phát hiện ra chuyện động trời gì, hắn tròn mắt kinh ngạc. Cậu... vậy mà vừa gọi tên hắn. Đúng vậy, hắn không nghe nhầm, nãy Bảo Bảo kêu " Hàn ", là kêu hắn. Chẳng khác gì tên ngốc vừa ngộ ra chân lí, Thiên Hàn không thể kéo độ cong nơi khoé miệng xuống được.
Tiếng nói đầu tiên của bé con ấy vậy mà lại kêu tên hắn, mấy từ " a ba " trước đó hắn sẽ phớt lờ không tính, bảo bối chính là biết nói tên hắn đầu tiên ! Điều đó chứng tỏ điều gì ? Chứng tỏ đối với cậu hắn là quan trọng nhất !
Chắc chắn là như vậy, hắn thầm nhủ trong lòng. Nhìn bé bông tròn trịa dường như đã nín hẳn ngoan ngoãn yên vị trong lồng ngực, Thiên Hàn tự dưng trỗi dậy tính chiếm hữu mãnh liệt.
" Bé ngoan, kêu thêm một tiếng nữa " - Mang theo sự hưng phấn không hề che giấu, hắn trông mong nhìn bảo bối nhà mình - " Kêu Hàn đi, như vừa rồi em kêu anh ấy."
Phong Miên ngước mắt lên nhìn hắn, không hiểu gì. Anh trai nhỏ không phải lại muốn bỏ bé đi đấy chứ ? Nước mắt kiềm chế lắm mới nhịn được lại thi nhau rơi xuống, hốc mắt phủ tầng sương mờ mịt. Lại đưa tay bấu chặt anh trai nhỏ, không cho đi !
Quân Thiên Hàn lại được một phen đứng tim, sao bảo bối của hắn lại khóc rồi ? Chẳng nhẽ bé con hiểu lầm hắn mắng cậu ?
" Anh không có ý đó mà, anh yêu em còn không hết, Bảo Bảo ngoan đừng khóc ! " - Rối rít dỗ dành một hồi, bé con mới biết mình hiểu lầm anh rồi, lập tức ngừng khóc, sự thay đổi đột ngột này đúng là làm hắn đỡ không nổi, bật cười thành tiếng.
Nhưng bé sai rồi, rất nhanh con người này lại dùng ngữ điệu cố chấp như vừa nãy nói câu gì đó bé nghe không hiểu
" Này, nghe anh nha bảo bối, kêu Hàn "
Nhìn Bảo Bảo ngây người nhìn hắn không nhúc nhích, Quân Thiên Hàn bỏ cuộc, bỗng dưng hắn nảy ra một ý.
Buông bé con còn đang ngơ ngác ra, hắn thả nhẹ bước chân đến cửa phòng. Quả nhiên Bảo Bảo nghẹn lại, duỗi tay hướng hắn đi mà kêu lớn: " A... h...hàn... ư... hức... hàn ... "
Chỉ đợi được lời này, hắn vui vẻ quay về ôm bé con cưng nựng dỗ dành. Âu yếm một hồi xong, hắn lại trầm ngâm suy nghĩ, cúi xuống nhìn bé con nhà mình, rất không có tôn nghiêm tươi cười sủng nịnh: " Bảo bối, tâm can của anh, kêu 'chồng ' đi. "
Vô sỉ ! Thật sự là quá vô sỉ !
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!