Giữa hai người bầu không khí phi thường ấm áp.
Mộ Dung Tử vừa vào phòng học liền thấy một màn này chói mắt, tuy rằng nàng không biết vì sao một màn này như vậy chói mắt, chính là trong lòng có chút khó chịu, không muốn thấy hai người này ở cùng một chỗ...!
Nghĩ tới đây Mộ Dung Tử Chân cảm thấy thật muốn cho bản thân vài cái tát, nàng là đang mê muội? Như thế nào lại nghĩ tới chuyện đáng sợ như vậy, nhanh lắc lắc cái đầu, đem ý nghĩ trong óc và trong lòng nhanh mang xóa đi.
Ngôn Thanh Nhiên quay đầu liền thấy Mộ Dung Tử đứng đó, vẻ mặt kỳ quái, nữ nhân bạo lực này ngày hôm nay làm sao vậy, là bị choáng váng sao!
Mộ Dung Tử lấy lại tinh thần, liền thấy Ngôn Thanh Nhiên đang nhìn hình dạng chính mình giống như muốn nhìn một cái gì đó ngu ngốc, toàn bộ đều phát hỏa, nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua mỹ nữ a!
Vọt tới trước mặt Ngôn Thanh Nhiên, "Ngươi nhìn cái gì vậy! Ai cho phép ngươi dám nhìn ta!" Khẩu khí vẫn là trước sau như một kiêu ngạo.
Giữa hai người đang mang bầu không khí hài hòa thì liền bị Mộ Dung Tử cắt đứt, Ngôn Thanh Nhiên nghe thấy âm thanh kiêu ngạo cùng với nhìn hình dạng bạo lực của Mộ Dung Tử, thực sự cảm thấy sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Ngươi không nhìn ta thì làm sao ngươi biết ta nhìn ngươi a!" Âm thanh tràn ngập mị hoặc mang theo ý cười, nhưng mà truyền vào bên trong lỗ tai Mộ Dung Tử hương vị liền thay đổi.
Vương bát đản này là có ý gì? Chính mình kiên quyết sẽ không thừa nhận bản thân vừa rồi đối với cô rung động! Nàng là Mộ Dung Tử, làm sao sẽ cảm thấy vương bát đản Ngôn Thanh Nhiên này đẹp mắt? Đừng có đùa! Một điểm đều không đáng cười!
"Ân? Như thế nào không nói?" Ngôn Thanh Nhiên thực sự là cảm giác được không ổn, người này làm sao vậy? Như thế nào sẽ không nói? Choáng váng?
Ngôn Thanh Nhiên dùng tay bắt lấy tay Lạc Chanh Manh, hai người chuẩn bị đi ra khỏi phòng học, Mộ Dung Tử nhìn thấy cảnh hai người song song dắt tay nhau thì lửa trong lòng đột nhiên bốc lên.
"Hai ngươi muốn đi đâu? Không cho phép đi, đứng lại!" Âm thanh phát ra, trong âm thanh mang tức giận để người ta cảm thấy giống như sinh khí?
Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được bầu không khí không đúng, ngươi kêu ta đứng lại thì ta liền đứng lại sao, như vậy chẳng phải rất mất mặt?
Nghĩ như vậy, Ngôn Thanh Nhiên tiếp tục bắt lấy tay Lạc Chanh Manh mà bước đi, Mộ Dung Tử cảm giác uy nghiêm của chính mình bị khiêu khích, thực tốt, Ngôn Thanh Nhiên ngươi đúng là vương bát đản!
Mộ Dung Tử rất nhanh đuổi theo, bởi không có phát hiện phía trước có chân bàn, do đó chân đã bị mắc vào, cơ thể bị mất cân đối nên hướng phía trước mà ngã xuống.
Ngôn Thanh Nhiên nghe âm thanh thì muốn xoay người nhìn một chút tình huống, mở to hai mắt nhìn hình ảnh người kia hướng mình lao tới, đôi mắt đóng gắt gao, còn không quên dùng tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, Ngôn Thanh Nhiên liền buông tay Lạc Chanh Manh ra, đi lên trước một phen tiếp được Mộ Dung Tử, sau đó...!Bùm, Ngôn Thanh Nhiên liền như thế liền bị Mộ Dung Tử kéo theo cùng nhau ngã xuống đất.
Mộ Dung Tử nhắm mắt lại, thứ đợi nàng không phải là mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, mà là một vật thể không rõ, mềm mại mang theo mùi thơm ngát, chậm rãi mở mắt, nhìn trước mắt Ngôn Thanh Nhiên té ngã xuống, cùng với vẻ mặt khó chịu của Ngôn Thanh Nhiên...!
Ngôn Thanh Nhiên thực sự là cảm giác lưng của mình rõ đau...!Quả nhiên, anh hùng không phải dễ làm như vậy a...!
Mộ Dung Tử liền như thế ngơ ngác ngã xuống trong lòng Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh của mình, nghe tiếng tim Ngôn Thanh Nhiên đập nhanh, bùm bùm, Mộ Dung Tử cảm giác tâm chính mình cũng bùm bùm theo, cái ôm của Ngôn Thanh Nhiên thật rất ấm áp, rất có cảm giác an toàn.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn Mộ Dung Tử, nghĩ nàng có phải hay không bị dọa choáng váng, thế nhưng lưng chính mình thực sự quá đau nhức, bất đắc dĩ lên tiếng "Ngươi có thể hay không trước đứng lên..." Ngôn Thanh Nhiên âm thanh nhượng khuôn mặt Mộ Dung Tử đỏ bừng, nhanh chóng đứng lên mang theo cảm giác hoang mang rối loạn.
Đứng hai bên trái phải, Lạc Chanh Manh sớm đã ngây người, Thanh Nhiên cư nhiên ôm Mộ Dung Tử...!Trong lòng chợt lóe một chút đố kị, nhìn bộ dáng Ngôn Thanh Nhiên thống khổ đau lòng cực kỳ, nhanh chóng tiến lên đỡ Ngôn Thanh Nhiên đứng dậy.
Đứng lên Ngôn Thanh Nhiên đưa tay đỡ eo cùng lúc nắm chặt tay Lạc Chanh Manh, mẹ nó, thật sự đau quá! Mộ Dung Tử nữ nhân này là ăn cái gì! Bình thường nhìn cũng không có nhiều thịt, nhưng trọng lượng quả thật không thể xem thường, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài!
Mộ Dung Tử lo lắng nhìn Ngôn Thanh Nhiên, suy nghĩ cô vì cái gì sẽ tới đón trụ chính mình, lần đầu tiên có một người nhượng nàng có cảm giác an toàn, hy vọng mình không gây ra nhiều vấn đề gì khác...!
Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được Mộ Dung Tử đang lo lắng nghĩ thầm, không có giận tiếp a! Hoàn hảo lương tâm không có bị mất đi!
Cuối cùng hai người thống khổ đỡ Ngôn Thanh Nhiên đi tới phòng y tế..