Hai người thưởng thức phong cảnh, sau đó Dương Y liền đến để gọi hai người ăn cơm, thời điểm Dương Y nhìn thấy cảnh Ngôn Thanh Nhiên ngồi với Mặc Khuynh Nhiễm cảm giác thực kỳ diệu...!Các nàng xác thực rất xứng đôi a, ánh mắt tối sầm lại, đáng tiếc Ngôn Thanh Nhiên là nữ hài tử, aizz...!
Nghĩ lắc đầu, than thở, thở dài...!Ngôn Thanh Nhiên quay đầu lại liền thấy lão mụ mình như ma đứng đó, còn có lắc lắc cái đầu, rồi lại thở dài, trọng điểm là đang nhìn cô với bộ dáng đáng tiếc.
Mụ mụ mình bị cái gì đây?
"Khuynh Nhiễm, ăn cơm thôi, mau tới mau tới, a di làm làm món sở trường cho ngươi" Dương Y tự động bỏ qua Ngôn Thanh Nhiên, chặn bắt lấy tay Mặc Khuynh Nhiễm, Mặc Khuynh Nhiễm lúc này tâm tình đang tốt, quay Dương Y cười một thoáng...!
Ngôn Thanh Nhiên vừa vặn quay đầu lại thấy nụ cười này, như phù dung sớm nở tối tàn, tuyệt mỹ mà lại mị hoặc.
Cho tới bây giờ đều chưa gặp qua hiệu trưởng đại nhân cười, tuy rằng chỉ ngắn ngửi một giây, nhưng mà cũng cho cô kinh diễm.
"Phiền phức a di" Một giây sau đó lại biến trở về cái kia cao lạnh nữ thần, Mặc Khuynh Nhiễm có thể nói là rất ít cười, rất ít có khác vẻ mặt khác.
"Khuynh Nhiễm, Thanh Nhiên...Tên hai ngươi...!Giống như có chút như nhau?" Dương Y thực trì độn mới phát hiện...!Cái này khôi hài, lẽ nào đây là duyên phận? Dương Y lại bắt đầu não động mở rộng, nghĩ là ông trời đây là ban thưởng con dâu cho mình hay sao? Ngẫm lại con mình vẫn là con gái a!
Ngôn Thanh Nhiên bị chính lão mụ của mình nói mà bất đắc dĩ, cái gì Khuynh Nhiễm, Thanh Nhiên! Các ngươi thật hữu duyên?
"A di có thể kêu nhũ danh của ta, Tô Tô" Mặc Khuynh Nhiễm có một cái nhũ danh, chỉ có mụ mụ nàng mới gọi như vậy, đại gia tộc bên trong rất ít người có nhũ danh, đặc biệt là tại thư hương dòng dõi.
Chỉ có nam tử mới có tự, nữ tử cũng chỉ có một lúc nhỏ nhũ danh, mẫu thân của nàng từ sau khi sinh nàng ra liền vẫn luôn ôm nàng gọi Tô Tô.
Tên này cũng chỉ có mụ mụ nàng gọi, những người khác chỉ biết gọi đại tiểu thư mà thôi, bởi vì nàng là người thừa kế gia tộc, không ai dám vượt qua ranh giới mà gọi nhũ danh nàng.
Ngôn Thanh Nhiên yên lặng ở trong lòng lặp đi lặp lại cái tên này, Tô Tô.
Nghĩ không ra một đời anh minh hiệu trưởng đại nhân cư nhiên có nhũ danh như vậy! Cái tên này cùng nàng không giống nhau tí nào, Tô Tô, ai nha má ơi, quá tô*!
(*Tô: ở đây ý bạn Nhiên nghĩ là "xốp, giòn: kẹo giòn (làm bằng bột, đường, mè..)" => chỉ người ngọt ngào.)
Dương Y cũng lung lay, rất nhanh phản ứng, đến vỗ vỗ tay Mặc Khuynh Nhiễm, vừa cười vừa nói "Tô Tô, này nhũ danh rất êm tai a, đi thôi, chúng ta ăn cơm đi." Lôi kéo tay hiệu trưởng đại nhân hướng nhà ăn đi đến, Ngôn Thanh Nhiên nhanh chân đuổi theo.
Trên bàn cơm Ngôn Thanh Nhiên ngồi ở đối diện hiệu trưởng đại nhân, tiện hề hề cứ như vậy nhìn chằm chằm hiệu trưởng, Mặc Khuynh Nhiễm phi thường bình tĩnh uống nước, không nói được một lời.
"Tô Tô, ngươi thích ăn cái gì?" Ngôn Thanh Nhiên âm thanh giống như có ma lực, hiệu trưởng nghe nhũ danh nhiều năm của mình từ miệng người này đi ra mà có cảm giác kỳ diệu dây dưa.
Thân thể Mặc Khuynh Nhiễm cứng đờ, buông xuống ly nước nhìn chằm chằm Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên bị xem đến sợ hãi, mất tự nhiên khụ khụ.
Có trời làm chứng là cô vô thức gọi a...!
"Cải xanh."
Nhàn nhạt phun ra những lời này nhượng Ngôn Thanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, hết hồn, cô còn tưởng rằng hiệu trưởng đại nhân đang muốn dùng ánh mắt giết chết mình...!
Hiệu trưởng lúc này trong lòng có chút không bình tĩnh, Ngôn Thanh Nhiên vừa rồi gọi một tiếng kia, nhượng tâm tình nàng đang bĩnh tĩnh lại nổi lên rung động, sau lại tự an ủi có lẽ là tên này lần đầu tiên có người ngoài gọi nên có chút không được tự nhiên mà thôi...!
"Đồ ăn tới, đến đến đến, Tiểu Nhiên, mau tới giúp mụ mụ bưng đồ ăn ra." Dương Y bưng tới một bàn đồ ăn, sau đó kêu Ngôn Thanh Nhiên đi hỗ trợ bưng thức ăn, Ngôn Thanh Nhiên nhanh chân đứng dậy theo đi bưng thức ăn.
Hai người bận rộn bưng đồ ăn bày lên bàn, hiệu trưởng đại nhân nhìn chén nước trong tay, đầu óc vẫn còn vang vang hai tiếng Tô Tô mà người kia gọi đến nhũ danh nàng...!Tô Tô, Tô Tô... bên tai có chút hồng, sờ sờ cái lỗ tai, lắc lắc đầu...! Bình tĩnh tiếp tục uống nước, lựa chọn xem nhẹ chuyện này.
Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được sắp xếp hoàn chỉnh, Ngôn Thanh Nhiên bới cho hiệu trưởng chén cơm, rất nhiều, thực no.
Hiệu trưởng nhìn một bàn cơm canh nóng hổi nghi ngút khói, đầy mùi vị đồ ăn gia đình, lại nhìn sang bên cạnh có Dương Y cười đến dịu dàng, cùng với Ngôn Thanh Nhiên cợt nhả đùa giỡn.
Đột nhiên một cảm giác kỳ diệu không rõ tên tràn ngập trong ngực, cho tới bây giờ nàng đều không có cùng trưởng bối hay cha mẹ dùng chung một bàn cơm, bởi vì trong nhà ăn cơm luôn luôn có nghi lễ là ăn không nói, ăn cơm quy củ rất nhiều.
Nhiều đến mức để người cảm thấy không giống ăn cơm ở nhà, ở bên ngoài ăn cơm so với ở nhà ăn cơm tốt hơn rất nhiều.
"Tô Tô mau nếm thử món này, đây là món a di mới tập làm, xem xem thế nào~" Dương Y cầm đũa gắp rất nhiều đồ ăn đến trong chén Mặc Khuynh Nhiễm, Mặc Khuynh Nhiễm bất đắc dĩ nhìn chén cơm của mình đã xếp thành ngọn núi nhỏ...!Vẫn là kiên trì ăn, Dương Y làm cơm rất ngon, có hương vị của gia đình...!khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Ngôn Thanh Nhiên một bên ăn cơm, nhìn lão mụ kia thái độ nhiệt tình thực sự cảm giác được mình đã bị mất đi sự cưng chiều! Bất quá vẫn là có chút vui sướng khi người gặp họa là hiệu trưởng đại nhân.
Mặc Khuynh Nhiễm mặt ngoài bình tĩnh ăn, trong lòng lại gió nổi mây phun, nàng xin thề, đã hơn 20 năm hôm nay chính là lần đâu tiên nàng ăn nhiều như vậy! Bởi vì ở nhà ăn cơm nước đều không thấy ngon miệng, mỗi lần đều chỉ ăn một ít, ở bên ngoài công tác bận rộn, ăn cơm cũng không theo quy luật.
Nói tóm lại hiệu trưởng đại nhân cũng có bệnh đau bao tử, ngày hôm nay tại nhà Ngôn Thanh Nhiên ăn cơm đã quá sức với dạ dày của nàng...!
"Thanh Nhiên, mau gấp món ăn cho Tô Tô!" Dương Y nhìn con gái ăn vui sướng, tên ngốc này tại sao không hiểu chuyện, nên gấp đồ ăn cho người ta chứ...!Kỳ thực chính là Dương Y muốn Ngôn Thanh Nhiên nên là người chủ động...!
Ngôn Thanh Nhiên nghe đến cái tên Tô Tô thiếu chút nữa cười sặc sụa, dùng sức đem cơm nuốt nuốt, cười một thoáng...!Lộ ra hàm răng, Dương Y cười đến ngã nghiêng! Mặc Khuynh Nhiễm ngây người một hồi, khóe miệng hơi hơi vung lên cười...!
Ngôn Thanh Nhiên ngơ ngác nhìn hai người, các nàng cười cái gì! Bộ dáng mình rất đáng cười sao! Buồn bực sờ sờ đầu "Các ngươi...!Cười cái gì..." Ngốc ngốc ngây người hỏi lời này, Dương Y nhịn cười không được.
Mặc Khuynh Nhiễm hảo tâm cầm lấy giấy trên bàn đưa cho Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên tiếp nhận giấy theo bản năng xoa xoa miệng.
"Hàm răng của ngươi a" Mặc Khuynh Nhiễm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, đã thu lại khuôn mặt tươi cười, nhìn Ngôn Thanh Nhiên giống như người thiểu năng trí tuệ.
Ngôn Thanh Nhiên dùng giấy xoa xoa hàm răng, vẻ mặt xấu hổ...!Nhanh chóng vùi mặt vào chén ăn cơm.
Lúc này Ngôn Thanh Nhiên phi thường xấu hổ, muốn tìm đường chết cho rồi!
Mặc Khuynh Nhiễm lẳng lặng ăn cơm, Dương Y liên tục gắp đồ ăn, dưới bàn ăn lấy chân giẫm lên chân Ngôn Thanh Nhiên, hơi hơi gật gật đầu.
Ngôn Thanh Nhiên bất đắc dĩ, chiếc đũa gắp một ít cải xanh bỏ vào trong chén Mặc Khuynh Nhiễm.
"Tô Tô, ăn cải xanh." Những lời này đi ra Mặc Khuynh Nhiễm bình tĩnh ăn cải xanh, nhưng trong lòng lại bắt đầu dao động! Lại là cái câu Tô Tô chết tiệt này...!Không biết vì sao, người khác gọi thì hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng Ngôn Thanh Nhiên gọi lại có cảm giác này! Nhượng nàng hoài nghi có phải Ngôn Thanh Nhiên cố ý hay không, kiềm chế dao động trong lòng, yên lặng ăn cơm.
Ngôn Thanh Nhiên gọi câu Tô Tô kìa là theo vô thức mà gọi, không biết vì sao cái tên này cô nói ra cảm thấy không giống như những cái tên khác, thực kỳ diệu...!
Trên bàn cơm bầu không khí từ lúc Ngôn Thanh Nhiên nói tiếng Tô Tô bắt đầu có chút biến hóa, giống như có loại cảm xúc nào đó bắt đầu lên men.
"Ai nha, quên mất ta còn có canh, xem trí nhớ của ta này! Các ngươi đợi một chút, ta đi bưng tới" Dương Y lúc này mới nhớ tới trong bếp có canh hầm xương, nhanh đứng dậy.
Ngôn Thanh Nhiên giành lấy muốn đi, dù sao ở cùng một chổ với hiệu trưởng đại nhân cũng có chút xấu hổ.
"Mụ, ngươi ngồi xuống đi, để ta đi" Ngôn Thanh Nhiên đứng lên xung phong, bị Dương Y một phen kéo lại trên ghế.
"Ngươi trước cùng Tô Tô ăn cơm, ta lập tức đến." Dương Y vội vã nói xong liền chạy đi nhà bếp.
Ngôn Thanh Nhiên há miệng thở dốc, nhìn lão mụ của mình chạy đến không còn thân ảnh...!Âm thầm đưa tay vuốt vuốt cái mông, bởi vì khi nãy Dương Y kéo cô ngồi xuống quá nhanh nên cái mông bây giờ thực đau nhức!
Nhìn một chút Mặc Khuynh Nhiễm đối diện, thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo không phát hiện mình bị đau mông.
Hai người ăn cơm, không nói lời nào, trong nhà ăn an tĩnh cực kỳ.
Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không có thói quen với bầu không khí an tĩnh như vậy, buông xuống chiếc đũa liền như thế nhìn Mặc Khuynh Nhiễm.
"Tô Tô, ngươi cảm thấy đồ ăn ngon không?" Ngôn Thanh Nhiên lại bắt đầu kêu tên này, Mặc Khuynh Nhiễm cầm chiếc đũa tay dừng một chút, buông đũa...!Ánh mắt sâu thẳm nhìn Ngôn Thanh Nhiên.
"Ân, đều ăn ngon." Như vậy âm thanh nhượng Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được càng thêm lạnh...!
Ngôn Thanh Nhiên: "......"
Mặc Khuynh Nhiễm: "......"
Lúc này Dương Y bưng canh tới, buông canh nhìn hai người an tĩnh cùng nhìn đối phương, vươn tay chụp bả vai Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên lấy lại tinh thần nhìn Dương Y, khụ một tiếng bắt đầu tiếp tục ăn cơm.
Dương Y múc lấy chén canh đưa cho Mặc Khuynh Nhiễm, trên bàn cơm bởi vì Dương Y đến nên đã đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.
Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy đây là bữa ăn dài nhất mà cô từng ăn, trong lúc ăn cơm còn cảm thụ được uy áp đến từ hiệu trưởng...!
Cơm nước xong sau đó Mặc Khuynh Nhiễm ngồi một hồi liền ly khai, thời điểm phải đi Dương Y một phen đem Ngôn Thanh Nhiên đẩy qua, Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không có chuẩn bị cho tốt thiếu chút nữa đánh ngã chó gặm bùn...!
Hoàn hảo cô xoay người nhanh chóng ổn định, quay đầu nhìn lão mụ của mình.
"Nhìn cái gì vậy, đưa Tô Tô về nhà đi." Những lời này nói ra Ngôn Thanh Nhiên trừng mắt to, có lầm hay không, nhà sát vách còn muốn đưa về?
"Nhanh đi" Dương Y vươn tay lại chuẩn bị đẩy, Ngôn Thanh Nhiên gấp gáp vội nắm một bên tay hiệu trưởng đại nhân chạy vội ra ngoài.
Không tới một hồi liền đến trước của nhà hiệu trưởng đại nhân "Tới rồi, ngươi vào nhà đi." Ngôn Thanh Nhiên thở hổn hển, quay sang hiệu trưởng đại nhân cười một thoáng.
"Ngươi..." Mặc Khuynh Nhiễm muốn nói lại thôi, Ngôn Thanh Nhiên buồn bực, như thế nào đây, chẳng lẽ còn luyến tiếc ta?
Không thể không nói, Ngôn Thanh Nhiên thối này không biết xấu hổ, hiệu trưởng có thể luyến tiếc cô?
"Ân? Làm sao vậy?" Ngôn Thanh Nhiên hỏi lại, có chuyện gì thì nói nhanh lên, ta còn vội vàng về nhà làm sự tình!
"Ngươi có thể buông tay ra không?" Lời này nói ra Ngôn Thanh Nhiên cúi đầu thấp, mới phát hiện chính mình đang nắm chặt tay hiệu trưởng, giống như gà mổ thóc nhanh chóng buông tay.
"Cái kia, là do tình thế cấp bách..." Ngôn Thanh Nhiên lên tiếng giải thích, ngàn vạn lần không thể để hiệu trưởng hiểu lầm!
"Ân, cám ơn mụ mụ ngươi." Mặc Khuynh Nhiễm nói xong sau đó vào nhà, cửa lớn vừa đóng, cửa ra Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt ngốc bức, sao không nói cảm ơn mình chứ?
Lắc lắc đầu, sờ sờ lòng bàn tay, yên lặng trở về nhà.
.