Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không biết Thượng Quan Ngưng không sợ chết đi tìm người tới thu thập cô, đã xác định được danh sách diễn viên, cùng với thời gian bấm máy.
Ngôn Thanh Nhiên trong khoảng thời gian này ban ngày tới trường, cuối tuần ở nhà.
Mới dọn tới đây vài ngày, liền nghe bảo an nói mỗi ngày đều sẽ có mấy người lặng lẽ tới nơi này, kết quả đều bị bọn họ đuổi ra ngoài.
Lại nói tiếp mấy người kia chính là kia toàn gia đình, Ngôn Thanh Nhiên cũng thực sự bội phục những người nhà da mặt dày kia rồi.
Chuyện là như thế này, ngày đó bị Ngôn Thanh Nhiên hung hăng đánh một trận sau đó lão thái bà khó chịu, còn có con dâu cùng cháu trai của mình bị Ngôn Thanh Nhiên đánh cho đến mức nhập viện.
Mang theo vài người máu mặt tới trước cửa nhà Ngôn Thanh Nhiên, ấn chuông cửa nửa ngày nhưng không ai đáp lại, không kềm nổi buồn bực.
Hai mẹ con không ở nhà là chuyện có thể, không có đạo lý ngay cả người hầu cũng không có ở nhà đi.
Ấn chuống hồi lâu lão thái bà rất bực mình, chuẩn bị kêu người đạp cửa.
Kết quả hàng xóm kế bên đi qua nhìn được màn này, hảo tâm nhắc nhở bọn họ "Đừng ấn nữa, nhà này mấy người đã dọn đi được mấy ngày rồi a~" hàng xóm nói xong lời này lão thái bà hoảng hồn! Dương Y ngươi hay lắm, chưa hỏi ý ta mà đã chuyển nhà!
Lão thái bà lớn tiếng nói "Nhà của ta dọn đi đâu rồi?" Ngôn lão thái bà chính là có suy nghĩ các ngươi muốn dọn nhà thì cứ dọn, nhưng mà căn biệt thự này là nàng muốn có!
Lão thái bà cùng Lưu Lệ hai người đưa mắt nhìn nhau sau trong mắt tham lam phi thường rõ ràng, hai người đều hiểu rõ ý tứ lẫn nhau.
Lưu Lệ nhanh lên cười hỏi hàng xóm, "Muội tử, xin hỏi ngươi biết các nàng dọn đi đâu không?" Lưu Lệ hình dạng lấy lòng nhượng hàng xóm sinh một điểm hảo cảm, nhưng vẫn là hỏi câu "Các ngươi cùng người nhà này có quan hệ gì?" Bởi vì nhà nàng cũng là mới dọn đến, cho nên chưa từng thấy qua hai người này.
"Ai nha, ta là chị dâu nàng, con trai của nàng là cháu trai của ta, đây là mẹ chồng của nàng" Lời này nói ra hàng xóm buồn bực, các ngươi là mẹ chồng cùng chị dâu mà không biết con dâu của mình dọn nhà đi? Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, nàng vẫn nhớ lời người giúp việc kể "Các nàng giống như chuyển đến Ý Thơ sân nhà thì phải" Nói đến đây nàng liền hâm mộ không ngớt, gia đình mình cũng rất có bản lĩnh nhưng cũng không mua nổi một phòng ở đó, Lưu Lệ cùng lão thái bà hỏi chi tiết địa chỉ, sau đó kêu mấy cái tay chân trở về nhà, đánh xe taxi thẳng đến mục đích.
Khi tới nơi hai người đã ngây người, lão thái bà miệng mở to nhất, vươn tay cố sức véo thắt lưng Lưu Lệ "Ôi, mụ ngươi đây là làm gì!" Lưu Lệ bị véo tỉnh lại sau đó hét lên một tiếng, vẻ mặt không vui trừng mắt lão thái bà "Làm sao vậy? Ta véo ngươi thì làm sao?" Lão thái bà đúng lý hợp tình kêu gào, Lưu Lệ trong nháy mắt liền thanh tĩnh "Mụ, ngươi nhìn nơi này có bao nhiêu lớn a! Chúng ta kêu hai mẹ con đó đem nơi này báo hiếu cho ngươi cùng ba ba, ngươi thấy như thế nào?" Lưu Lệ lời này nói ra, nếu như Ngôn Thanh Nhiên có thể nghe được khẳng định ha ha cười, mẹ nó không biết xấu hổ!
Lời này rõ ràng lấy lòng lão thái bà, kích động được yêu thích đỏ lên."Đúng đúng đúng, các nàng nên đem nhà này cho chúng ta, hảo hảo hiếu kính chúng ta.
Cũng không xem xem là ai đã một phen nuôi dưỡng Ngôn Thao lớn lên~" lão thái bà càng nghĩ càng cảm giác đây đã là nhà của nàng, kích động vô cùng.
Lúc trước, Ngôn lão thái thái sinh một con trai sau không có chiếu cố tốt nên đã chết non, lão nhân vừa vặn từ bên ngoài nhặt được một cái nam hài, cùng chính con trai đã chết non của mình giống nhau như đúc.
Ngay lúc đó Ngôn lão thái thái thương tâm gần chết, hài tử đầu tiên của mình thế mà chết non, chỉ có thể đem toàn bộ yêu thương đều ký thác tại trên người Ngôn Thao.
Lúc mới vừa nhặt được Ngôn Thao, thời điểm đó bao trùm lấy hắn là vải vóc phi thường tốt, bên trong đặt một khối ngọc ôn nhuận ấm áp, còn có một chút tiền.
Cũng chính tại vì như thế mà đã đánh thức hai con ma tham lam thức dậy, bởi vì bọn họ cho tới bây giờ đều chưa gặp qua nhiều tiền như vậy.
Nghĩ đến thân thế Ngôn Thao khẳng định cũng là sinh ra tại một cái nhà phú quý, chỉ là không biết vì lí do gì sẽ bị vứt bỏ.
Ngôn lão thái thái sau lại sinh Ngôn Văn, lần này là con trai ruột, Ngôn Thao chỉ là nhặt được nên không quá quan tâm.
Luôn là cho rằng nàng cùng lão nhân nhận nuôi Ngôn Thao đem hắn nuôi nấng lớn lên, Ngôn Thao nên hồi đáp bọn họ, nhưng không có nghĩ tới Ngôn Thao lại mang đến tiền tài phú quý cho bọn họ.
Bọn họ tham lam giữ ngọc của Ngôn Thao, để che giấu thân phận của hắn khiến hắn sẽ ở lại cái nhà này làm việc cho bọn họ, thẳng đến lúc Ngôn Thao mất đi cũng không biết đến chuyện này.
Ở trong mắt bọn họ chỉ có con trai, con gái ruột cùng với các cháu trai, cháu gái là thân thích, còn Ngôn Thao chỉ là người nợ bọn họ, Ngôn Thanh Nhiên nên hiếu thuận bọn họ.
Ngôn lão thái thái mang theo Lưu Lệ đi vào, giống như là đang tiến vào cửa nhà mình vậy, không nghĩ tới sẽ bị bảo an ngăn cản "Ngươi đây là đang làm gì? Dám ngăn cản con dâu của ta?" Lưu Lệ mặt mũi hướng lên trời khiến cho bảo an một trận chán ghét "Có lỗi, nơi này là nhà ở tư nhân, người ngoài không thể đi vào" Bảo an chỉ đang làm chức trách của mình, bảo hộ gia chủ an toàn.
Lời này nhượng hai nàng khó chịu, Dương Y tiện nhân này lợi hại a! Lão thái thái cầm lấy điện thoại bấm gọi một dãy số, gọi nửa ngày cũng chỉ nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng dịch vụ ngọt ngào số điện thoại quý khách gọi hiện tại không liên lạc được...
Hai người không bằng lòng trở về nhà, nói đúng ra là bị đánh đuổi.
Liên tiếp vài ngày mang theo người vẫn luôn nỗ lực muốn đi vào, bảo an mấy ngày nay đuổi cũng thấy phiền, trực tiếp thông báo cho Ngôn Thanh Nhiên.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Ngôn Thanh Nhiên tất nhiên sẽ không nói cho Dương Y biết chuyện này, bởi vì nói ra cũng chỉ khiến Dương Y thêm suy nghĩ mà thôi.
Ngôn Thanh Nhiên nằm dài ở trên bàn, nếu như Dương Y hiện tại mà thấy cô như vậy khẳng định sẽ ghét bỏ chết cô...!Cầm trên tay một phần văn kiện tinh tế nhìn, càng xem càng là tức giận.
Mặt trên đề một sấp Giám định phân tử cùng thành tích của Ngôn Thao mấy năm nay, không thể không nói Ngôn Thanh Nhiên mời thám tử tư điều tra hiệu suất thật là phi thường cao, chỉ là mất hơi nhiều tiền...!Bất quá đối kết quả thu thập được đều đáng giá, nhưng mà cũng phải suy nghĩ lại cách kiếm tiền a...
Nhìn những con chữ trên mặt giấy đều ha ha cười, không có quan hệ huyết thống, chẳng trách tại sao cái lão thái bà kia đối xử với mình khác với cháu trai ruột như vậy, nguyên nhân chính là ba ba mình hoàn toàn không phải con ruột của bọn họ.
Nhìn những sự việc Ngôn Thao làm từ nhỏ đến giờ, đều nổi giận, con người này thật sự rất tốt, vậy mà bọn họ đối với Ngôn Thao chẳng khác gì người làm công...!Lấy hết tiền tài của Ngôn Thao, còn có cất giữ khối ngọc của hắn.
Nghĩ tới Ngôn Thao liền cảm giác được lòng chua xót, hắn nỗ lực cho tới như vậy cũng chỉ là bị người khác lợi dụng mà thôi...
Lúc này quản gia vội vã chạy đến "Thiếu gia, gia đình kia lại tới gây sự, ngươi mau đi xem một chút!" Quản gia cảm thấy gia đình mặt thật dày!
Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế sau đó lập tức đứng lên, ngón tay xiết chặt phần văn kiện kia.
Thực tốt, chính các ngươi tự mình dâng tới cửa, đừng có trách ta vô tình.
Chậm chậm rì rì đi ra ngoài, hoàn hảo địa phương này không có nhiều người ở, chỉ có mỗi nhà Ngôn Thanh Nhiên, nhà Mặc Khuynh Nhiễm, cùng với một hộ thế gia khác mà thôi.
Đi tới cổng lớn chỉ nghe thấy tiếng khóc la của lão thái thái...
"Trời ạ, các ngươi mau đến xem xem, xem con dâu ta đối xử với cái lão bà bà này như thế nào, không cho ta vào cửa còn đem ta đuổi ở bên ngoài a!" Lão thái thái ngồi dưới đất bắt đầu khóc lớn, nàng cứ nghĩ ở chổ này cùng chổ biệt thự kia là giống nhau, nàng vừa khóc sẽ có rất nhiều người đến xem, đến lúc đó nàng có thể như mong muốn đi vào nhà Dương Y, còn ở đây nàng khóc hô nửa ngày cũng không có ai ra nhìn, cánh cửa lớn kia vẫn gắt gao đóng chặt.
Lão thái thái càng khóc càng lớn tiếng, rốt cục cửa chậm rãi mở, lão thái thái tưởng Dương Y đi ra, vẻ mặt đắc ý nhìn cửa chính, nghĩ tới một hồi Dương Y phải nhanh chóng chạy tới nâng đỡ mình dậy bồi tội.
Cho đến khi nhìn thấy người đi ra không phải là Dương Y thì tiếng khóc liền ngừng, lưng mát lạnh, chỉ nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên sâu thẳm đôi nhìn mình.
Nàng cảm giác như thời gian đang dừng lại, nàng không dám lớn tiếng hết giận, nghĩ tới lần trước bị Ngôn Thanh Nhiên dạy dỗ...!Nắm chặt tay Lưu Lệ...
"Mụ, ngươi đừng sợ, chúng ta có dẫn theo người!" Lưu Lệ lớn tiếng nói, rất sợ người khác không biết, phía sau mấy người lập tức đứng dậy.
Một đám diện mạo hung dữ, hung thần sát khí nhìn Ngôn Thanh Nhiên.
Lão thái thái nghe xong lời này lập tức đứng lên, đúng vậy, nàng có dẫn theo người, nàng sợ ai nào? Ngôn Thanh Nhiên thằng nhóc con này còn dám động thủ? Kêu vài người đi lên đánh một trận.
"Thằng nhãi ranh, mụ mụ không biết xấu hổ của ngươi đâu? Gọi nàng đi ra!" Lão thái thái lớn tiếng gầm rú, vẻ mặt đắc ý nhìn Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên nghe xong thật muốn đem lão thái bà này đánh cho đến chết, thực tốt, lão thái bà thật là ngại sống quá dài đây mà.
Đi tới cố sức bóp cái cổ của lão thái bà, lão thái bà trong nháy mắt nói không nên lời nói, sắc mặt đỏ lên, hai tay cố sức đẩy tay ra Ngôn Thanh Nhiên.
Lưu Lệ nhanh chóng chạy tới kéo tay Ngôn Thanh Nhiên, "Ngươi điên rồi! Đây là nãi nãi của ngươi a! Ngươi muốn bóp chết nàng sao?" Lưu Lệ thật sự ước gì Ngôn Thanh Nhiên có thể bóp chết lão bà này...
"Kế tiếp chính là ngươi" Ngôn Thanh Nhiên nói xong tay càng thêm cố sức bóp, mấy cái tay chân kia hoàn toàn sửng sốt, nam sinh hiện tại đều lợi hại như vậy sao? "Các ngươi còn đứng đó làm gì! Mau lên đánh chết hắn cho ta!" Lưu Lệ gọi người, lão thái bà bây giờ còn không thể chết được, tối thiểu cũng không thể chết dưới mắt mình a.
Vài người nhanh chóng chạy lên, vươn tay, Ngôn Thanh Nhiên buông tay, lão thái bà liền như thế té bùm trên mặt đất, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Nàng mới vừa thoát chết a! Vừa rồi trước mắt một cảnh tối đen, hô hấp không được, xoa xoa cái cổ của mình, cảm giác được trong đũng quần một trận hương vị...
Lưu Lệ ghét bỏ cực kỳ, không nghĩ tới lão bà này bị dọa đến mất khống chế.
Vài người cùng nhau đánh, thân thủ của mấy người này hoàn toàn không phải là đối thủ của Ngôn Thanh Nhiên, một chân đạp bay một cái, chỉ chốc lát cả đám đều bị đánh quỳ rạp lăn trên mặt đất.
- --.