Ngày hôm nay trong sân trường phá lệ náo nhiệt cực kỳ, bởi vì hôm nay Ngôn Thanh Nhiên sẽ kiểm tra, đồng thời Hiệu trưởng đại nhân giám thị.
Như vậy rất kích thích dục vọng của mọi người a, rất nhiều bạn học từ sớm đã vây bên ngoài sân trường mà mong chờ...!
Ngôn Thanh Nhiên hôm nay dậy sớm hơn bình thường, bình tĩnh thư thái dùng bữa ăn sáng xong chậm rì rì đi ra ngoài.
Mặc chiếc sơmi trắng phối hợp hai chân dài thẳng tắp, càng khiến cho vóc người hoàn mỹ của cô quyến rũ mười phần.
Ánh mặt trời sáng sớm tràn ngập cảm giác nhu hòa, nhượng Ngôn Thanh Nhiên toàn thân thoải mái, tràn ngập ấm áp.
Ánh sáng ôn hòa chiếu rọi trên người cô làm cho người ta có cảm giác xung quanh có một tầng không khí nhàn nhạt, ấm áp.
Chậm rì rì đi dạo xung quanh sân nhà một vòng, sau đó lên xe bắt đầu đi đến trường.
Không thể không nói ngày hôm nay không khí thực tốt, ân, khí trời cũng không sai.
Đi tới địa điểm kiểm tra, tại đây Lạc Chanh Manh cùng với các học sinh khác đều đang chờ đợi.
Mộ Dung Tử trong ánh mắt một tia chờ đợi hiện lên, lại nhanh chóng che giấu đi, kế tiếp chính là xuất hiện lo lắng, lo lắng cho Ngôn Thanh Nhiên bởi vì hiệu trưởng đại nhân giám thị mà kiểm tra không tốt thì làm sao bây giờ...!
Dung Tích Triều vẫn đi học như bình thường, giống như với loại đồn đãi này không có chút quan tâm nào, im lặng tận hưởng tiết học, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Cố hội trưởng vuốt cằm, trong lòng kịch liệt không kiềm chế nổi, suy nghĩ tới việc Ngôn Thanh Nhiên đấu với Hiệu trưởng đại nhân? Con mẹ nó quá nóng bỏng! Đến tột cùng là Ngôn Thanh Nhiên tốt hơn hay vẫn là Hiệu trưởng đại nhân đây? Không thể nào chờ đợi nổi để xem náo nhiệt!
Hiệu trưởng đại nhân chậm rì rì đi vào phòng học, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua Ngôn Thanh Nhiên trước mặt, trong tay cầm bài thi đưa tới.
Trong mắt ý tứ rõ ràng, Ngôn Thanh Nhiên đương nhiên hiểu, cầm lấy bút bắt đầu viết.
Mặc Khuynh Nhiễm vẻ mặt không hề có động tình gì, duỗi tay ra hiệu, người đứng bên ngoài lập tức hiểu ý, nhanh chóng đem một cái ghế dựa tiến đến, chiếc ghế được để trước mặt Ngôn Thanh Nhiên, cách cô phi thường gần.
Mặc Khuynh Nhiễm liền ngồi xuống, một bộ dạng từ trên cao nhìn xuống Ngôn Thanh Nhiên, ánh mắt nhàn nhạt, toàn thân khí áp rơi chậm lại.
Ngôn Thanh Nhiên thật là choáng váng, Hiệu trưởng đại nhân ngươi có thể ngồi cách xa một chút không! Khoảng cách quá gần, ánh mắt phi thường có lực áp bách, ngẩng đầu có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi thật dài của Hiệu trưởng đại nhân, ánh mắt sâu thẳm cùng với môi đang mím chặt.
Độ nóng không khí xung quanh bắt đầu chậm rãi giảm xuống, bên ngoài các học sinh không nói một lời nào cứ như thế lẳng lặng nhìn tình cảnh bên trong.
Hiệu trưởng đại nhân cứ như thế không chút nháy mắt nhìn Ngôn Thanh Nhiên, hai chân thon dài thực thiếu lễ độ nhếch lên bắt chéo, cư nhiên còn bày ra tư thế tao nhã mê người như vậy.
Một tay đặt ở trên đầu gối, tay kia chống đỡ cằm, bày ra tư thế lười biếng nhìn Ngôn Thanh Nhiên yên lặng làm bài.
Hiệu trưởng đại nhân khí tràng thật sự phi thường áp lực, đến nỗi Ngôn Thanh Nhiên thiếu chút nữa không chế trụ nổi, ổn định lại đầu óc, đôi mắt sâu sắc lẳng lặng làm bài.
Không bao lâu Ngôn Thanh Nhiên buông bút, ánh mắt hướng nhìn Mặc Khuynh Nhiễm, Mặc Khuynh Nhiễm chậm rãi khom lưng, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng gắp lên bài thi của Ngôn Thanh Nhiên.
Tay tiếp tục đưa tay về phía sau ra hiệu, lập tức lại có người đưa lên bài thi đem cho Mặc Khuynh Nhiễm.
Mặc Khuynh Nhiễm đem bài thi đặt trên bàn Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên lập tức cầm bút tiếp tục viết.
Quá trình cứ như thế lập đi lập lại, thời gian trôi qua rất nhanh, Ngôn Thanh Nhiên bình tĩnh tự tin làm bài, Mặc Khuynh Nhiễm bình thản thu bài thi..