Hiệu trưởng đại nhân ở học viện Hoàng Lâm quý tộc này chính là một nhân vật phong vân, có người đồn rằng nhà nàng rất có bối cảnh, cũng có lời đồn rằng tướng mạo và năng lực cũng cũng rất lợi hại.
Gia tộc của nàng chính là dựa vào giáo dục mà lập nghiệp, có người nói gia tộc của nàng ở thời cổ đại chính là lão sư của hoàng đế, còn có rất nhiều lời đồn đãi khác nhưng nói chung là bối cảnh rất cứng cáp, trường cấp ba nổi danh đế đô cũng thuộc sở hữu của nhà nàng, để được học trong đó thứ mà không thể thiếu chính là bối cảnh gia đình.
Học viện Hoàng Lâm quý tộc cũng chỉ là một cái chi nhánh nhỏ trong cái to lớn mà thôi, hiệu trưởng đại nhân là đại tiểu thư duy nhất của gia tộc, được gia đình điều đến An thị này để quản lý tài sản.
Hiệu trưởng đại nhân tên gọi là Mặc Khuynh Nhiễm, toàn thân nàng đều phát ra một cổ thư hương hơi thở nhàn nhạt, để người ta cảm thấy thực điềm đạm thực bình thản, đã đi qua 25 cái thanh xuân, một cái tuổi không lớn cũng không nhỏ.
Mặc Khuynh Nhiễm đi tới An thị tiếp nhận Hoàng Lâm học viện, nhượng cho những người trong cái học viện này ai ai cũng tán thưởng bội phục vì thủ đoạn vang dội mạnh mẽ của nàng.
Ngôn Thanh Nhiên nhướn mày, cô quả thật không ngại đem hiệu trưởng gọi tới, tuy rằng hiệu trưởng có danh hiệu là băng sơn nữ nhân nhưng mà đối với học sinh luôn có thái độ rất công bình công chính.
Chủ nhiệm khẳng định không thể nhượng cô đem hiệu trưởng gọi tới, nếu gọi hiệu trưởng tới thì không phải chính mình sẽ bị mất mặt sao? Còn cả việc nàng đã ăn hối lộ của Triệu Phàm nếu như bị phát hiện thì sao? Nếu hiệu trưởng biết được còn có thể buông tha cho nàng không? Nghĩ tới những việc Mặc Khuynh Nhiễm đã từng thu thập những người lúc trước mà toàn thân run lên một chút.
"Ta mong muốn chủ nhiệm có thể điều tra rõ chân tướng, chứng minh trong sạch của ta" Ngôn Thanh Nhiên nhàn nhạt nói, giống như nói ngày hôm nay ăn cơm như nhau, chuyện ngày hôm nay nếu không giải quyết ổn thỏa thì không có đạo lý hiệu trưởng sẽ không chính thức ra mặt.
Chủ nhiệm chỉ hy vọng nhanh chóng đem tội phán lên trên đầu Ngôn Thanh Nhiên! Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt!
Ngôn Thanh Nhiên ha ha cười, không có bằng chứng mà đã phán cô có tội!
Lúc này ngoài cửa truyền đến một trận gây rối, đồng thời hô một tiếng "Hiệu trưởng hảo!" Trong thanh âm cung kính không lừa được người, có thể thấy được Mặc Khuynh Nhiễm là người cỡ nào để người ta tín phục.
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Ngôn Thanh Nhiên mắt liền như thế nhìn người trước mắt, vóc người thon dài, một đôi đùi đẹp được bao vây trong cái váy quyến rũ lòng người, bộ ngực cao vót thực khiến người ta không nhịn được những suy nghĩ kỳ quái, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng để người ta có thể cảm giác được lãnh ý, tóc dài đen như mực, hơi xoăn nằm rối tung trên bờ vai, cái mũi cao thẳng, thoáng mím môi mỏng, ngũ quan tinh xảo đến mức để người ta mê li.
Toàn thân khí chất phát ra giống như đang nhìn vào một quyển sách bí ẩn, lãnh đạm tự nhiên, thản nhiên vênh váo, nhưng lại phát ra từng trận lãnh ý khiến cho lưng mọi người cảm giác mát lạnh, rất kỳ quái, như thế nào hai loại khí chất mâu thuẫn như thế khi ở trên người nàng có thể dung hợp một cách hoàn mỹ như vậy.
Thực sự là một cái mỹ nhân cổ điển, lạnh lùng cổ điển.
Đôi mắt hiệu trưởng đại nhân híp lại, cụ thể sự việc nàng đã hiểu rõ, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang hướng Ngôn Thanh Nhiên, chuyển mắt qua bên cạnh, ánh mắt trực tiếp bắn ra sau lưng chủ nhiệm.
Chủ nhiệm bên cạnh đều đã lạnh run, trong lòng chíp chíp bông bông cảm giác nôn nóng bất an.
"Lại thi một lần nữa đi" Hiệu trưởng đại nhân nói ra những lời này nhượng không khí xung quanh như đang thấp đi mấy độ, đây chính là biện pháp tối giản để giải quyết vấn đề trực tiếp.
"Vì sao vậy hiệu trưởng, này rõ ràng chính là Ngôn Thanh Nhiên làm bừa!" Chủ nhiệm không sợ chết, trực tiếp phán Ngôn Thanh Nhiên có tội, nàng chính là muốn làm cho Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng cút đi!
"Ân? Lý chủ nhiệm, những chuyện ngươi đã làm có cần ta nói lại cho người nhớ không?" Hiệu trưởng đại nhân âm thanh rất thấp, vẻ mặt như nhau không chút thay đổi, gợn sóng không sợ hãi, giống như trên đời này sẽ không có cái gì khiến nàng sẽ biểu lộ vẻ mặt khác.
Lý chủ nhiệm nghe nói như thế trong lòng căng thẳng, hiệu trưởng có phải hay không đã phát hiện ra? Làm sao bây giờ! Chính mình vẫn còn muốn ôm cái nghề này mà sống a.
"Thu thập đồ đạc của ngươi, rồi nghỉ việc đi" Hiệu trưởng đại nhân không một chút tình cảm nói ra những lời tàn nhẫn này, Lý chủ nhiệm nghe nói như thế vô lực nằm lê liệt té trên mặt đất, nàng hối hận.
"Về phần ngươi, ngày mai thi lại một lần nữa, ta sẽ giám thị.
" Hiệu trưởng đại nhân nói ra nói ra không đợi người khác phản bác, đã xoay người đi xa, Ngôn Thanh Nhiên há miệng! Lời muốn nói ra còn chưa kịp nói, đã không nhìn thấy hình ảnh hiệu trưởng nữa!
Aizz, không có biện pháp, ngày mai thi một lần nữa là ổn rồi.
Ngôn Thanh Nhiên cảm giác có chút mệt mỏi, sao tất cả mọi chuyện đều không thuận lợi a.