Một đợt sóng người cuộn trào mãnh liệt đến sân bóng rỗ chỉ để xem hai người thi đấu, một cái là Ngôn Thanh Nhiên bình tĩnh, một cái là Triệu Phàm gây rối.
"Ôi chao, các ngươi nói thử xem người nào sẽ có tỷ lệ thắng lớn hơn?" Những lời này hỏi ra cũng chính là tiếng lòng của các học sinh, các nàng đều cảm thấy Triệu Phàm có tỷ lệ thắng cao hơn một chút.
Nổi danh trong trường học là tính toán tài tình Sở Yên lập tức ngửi ra mùi cơ hội kiếm tiền! Lập tức bày ra cái lôi đài, sau đó bồi dẫn nhượng các bạn học bắt đầu cá cược, rất nhiều bạn học đặt cược cho Triệu Phàm thắng, ở trường học quý tộc này thứ học sinh không thiếu được chính là tiền.
Sở Yên đương nhiên là chủ tọa mở ra, mặt mày rạng rỡ nhìn đống tiền trước mắt này, cười thực sự rất là vui.
Sở Yên ánh mắt nhìn Triệu Phàm, chỉ hy vọng Triệu Phàm thắng được, giúp nàng nhiều ít cũng kiếm được tiền!
Giữa hai người đều đã bắn tóe ra tia lửa.
Mộ Dung Tử cũng vội vã chạy tới nhìn xem, liền nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên đang bình tĩnh ung dung đứng ở đó.
Tức giận giậm chân xuống đất, Ngôn Thanh Nhiên thối này thật không biết xấu hổ, bây giờ là lúc nào mà lại bình tĩnh như vậy! Trong lòng bối rối, suy nghĩ chờ Ngôn Thanh Nhiên nếu như bị mất mặt thì phải làm như thế nào để cứu cô đây?
Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nàng vừa rồi mới suy nghĩ cái gì a! Nàng rõ ràng chính là đến để xem và chê cười Ngôn Thanh Nhiên mà!
Trọng tài thổi một hồi còi, Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng cướp được bóng, cố sức như vậy ném đi, toàn trường khiếp sợ.
Triệu Phàm như thế nào còn ngây người ở đó, con mẹ nó phát sinh chuyện gì?
Thêm một tiếng còi nữa vang lên! Ngôn Thanh Nhiên ghi điểm, toàn trường bỗng nhiên tĩnh lặng đến nổi một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy...
Vừa rồi mới phát sinh chuyện gì? Mẹ nó chỉ vọn vẹn vài phút thời gian mà Ngôn Thanh Nhiên liền biến thành người khác?
Rất nhanh Lạc Chanh Manh kích động lớn tiếng gọi, Ngôn Thanh Nhiên thật sự quá soái!
Mộ Dung Tử vừa rồi mắt cũng không nháy mà dõi theo nhìn Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên vương bát đản này cư nhiên lại soái một cách cao độ!
"Tích Triều, Ngôn Thanh Nhiên này thật đĩnh soái, ngươi nên suy nghĩ một chút!" Cố hội trưởng cũng có hơi chút để ý đến Ngôn Thanh Nhiên.
Dung Tích Triều bị âm thanh Cố Tư Huyền kéo hồn về, hai bên tai hồng đốt tới trong đầu nàng...!Nàng cư nhiên lại hứng thú xem cái tên lưu manh kia đến phát ngốc? Buồn cười.
Triệu Phàm khó có thể tin, an ủi chính mình vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, kế tiếp lấy lại tinh thần đánh cũng không thành vấn đề.
Tiếng còi lần thứ hai vang lên, quá trình kế tiếp Triệu Phàm cả người quả thực bị ngược đãi a, ném rổ, dẫn banh đều không tốt, các học sinh đều không đành lòng nhìn cảnh tượng thê thảm này.
Triệu Phàm thật sự quá thảm...!Đau lòng giúp hắn một giây...
Sở Yên trực tiếp đần độn, cảm thấy cả người không ổn rồi!
Lạc Chanh Manh cả người lẫn tinh thần đều bị Ngôn Thanh Nhiên cướp mất, Mộ Dung Tử ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, không thể dời đi chổ khác.
Dung Tích Triều cảm thấy ý nghĩ của mình về Ngôn Thanh Nhiên đã thay đổi một chút, quả nhiên con người đều sẽ thay đổi.
Cố hội trưởng nhìn màn này mà nhiệt huyết dâng trào, Ngôn Thanh Nhiên thật là soái! Quả nhiên ai đánh bóng rổ cũng liền trở thành nam sinh rất tuấn tú.
Thực ít người sẽ xem Ngôn Thanh Nhiên gầy yếu mà coi thành nữ sinh, bởi vì ngực Ngôn Thanh Nhiên thật sự mẹ nó quá nhỏ! Đồng thời Dương Y cho cô đính chế một cái hầu kết giả.
Hoàn toàn không phát hiện ra, Ngôn Thanh Nhiên mấy năm nay có thể bình yên sinh tồn không bị phát hiện đều là điều kiện cơ bản.
Rất nhiều nữ sinh đều bắt đầu thét chói tai, các nàng trước đây như thế nào không có phát hiện ra Ngôn Thanh Nhiên soái như vậy, so sánh với Triệu Phàm vài giờ trước, bây giờ nhìn nhìn Triệu Phàm chẳng khác gì người thường còn Ngôn Thanh Nhiên như là thiên thần từ trời xuống...!Triệu Phàm hoàn toàn không đủ nhìn!
Nữ sinh cá biệt nhìn cái trán Ngôn Thanh Nhiên chảy ra mồ hôi, còn có da thịt trắng nõn, tâm động không ngừng.
Quả nhiên đánh bóng rổ thật sự là một cơ hội tốt, ít nhất tại ngày này đã có rất nhiều người đối với cô có cái nhìn thay đổi, không ít trào phúng khiến sắc mặt cô đỏ lên, giống như bị người đánh một cái tát, chậc, cảm giác kia, thực sự rất tốt.
Thời gian thi đấu kết thúc, Ngôn Thanh Nhiên hai tay chống đỡ đầu gối thở hổn hển, cái trán mồ hôi một chút một chút nhỏ giọt, quần áo mặc trên người đã bị ướt mà xuyên thấu.
Lạc Chanh Manh nhanh tay cầm khăn mặt còn có chai nước nhỏ nhanh chân chạy qua, vẻ mặt sùng bái nhìn Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên bị ánh mắt và suy nghĩ của nàng chọc cho cười sảng khoái, tay xoa xoa nàng đầu, tay cầm lấy chai nước uống cạn..