☆ Editor: Cathedral25______Hay cho một cái thiếu chủ phu nhân? Lời này hình như có điểm nói còn hơi quá sớm hay không? Ngươi cùng tình lang đến tham gia hội đấu giá, còn không biết xấu hổ nói mình là thiếu chủ phu nhân của Ngự Kiếm Cung? Quả nhiên kỹ nam chính là kỹ nam.
Dạ Lăng Vân bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng để Cố Tử Tình lên trên ghế đá, định đẩy cửa ra ngoài, lại bị Cố Tử Tình đang kinh hoảng thất thố một phen túm chặt vạt áo.
Đáy mắt Cố Tử Tình tràn đầy hốt hoảng cùng kinh sợ, có chết cũng túm góc áo Dạ Lăng Vân không chịu buông tay, khuôn mặt bi thương cầu xin nói: “Dạ ca ca, đừng để ta một mình được không?”
Dạ Lăng Vân than nhẹ một hơi, ngồi xổm thân xuống, đau lòng vươn tay, vuốt ve sườn mặt Cố Tử Tình.
“Ngoan, ta rất nhanh sẽ trở về, Tử Tình nghe lời ở đây, được không?” Ngữ khí Dạ Lăng Vân nhẹ nhàng chậm chạp thương lượng nói.
Đáy mắt Cố Tử Tình giãy giụa một lát, cuối cùng gật gật đầu, chậm rãi thu hồi tay, ngoan ngoãn mà lùi về trên ghế đá.
Dạ Lăng Vân trấn an tốt được Cố Tử Tình, ngay sau đó, đứng dậy, mang theo mặt nạ đẩy cửa ra ngoài.
Cửa đá đột nhiên bị đẩy ra, Dạ Lăng Vân với một bộ trường bào màu đen, mang theo mặt nạ màu bạc, đứng một mình ở chỗ rào chắn lầu hai, con ngươi nguy hiểm nheo lại, bình tĩnh nhìn chăm chú phương hướng Cố Ninh.
“Cư nhiên là ngươi?” Nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Dạ Lăng Vân, Cố Ninh cũng không nhận ra hắn ngay, sở dĩ vì kinh hô, bởi trong đầu y ấn tượng đối với người này còn dừng lại ở thời điểm mới bắt đầu hội đấu giá, vẫn còn oán niệm người trong lòng ngực của hắn đã cướp đi sự nổi bật của y.
“Là ta.” Dạ Lăng Vân làm một ít thay đổi với thanh âm, càng thêm hồn hậu cùng trầm thấp: “Không biết tại sao đạo hữu kêu tại hạ ra đây, có việc gì sao?”
“Ngươi, ngươi có phải xem ta không vừa mắt đúng không? Tại sao muốn cùng ta tranh đoạt Trú Nhan linh dịch, ngươi rõ ràng đã lấy được một viên Trú Nhan Đan!” Cố Ninh hơi ngẩn trong chốc lát, rồi nhớ ra mục đích ban đầu của mình, hướng Dạ Lăng Vân bất mãn chất vấn nói.
Dạ Lăng Vân nghe xong, không có quá nhiều phản ứng, hơi trầm ngâm sau mở miệng nói: “Ái thê thích, chỉ có thể toàn lực đấu giá, nếu có đắc tội, mong rằng thứ lỗi.”
Nói xong, cũng mặc kệ Cố Ninh tiếp tục kêu gào, mắt điếc tai ngơ quay trở về phòng.
Trước cứ ương ngạnh đi, rồi một ngày ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết, dưới mặt nạ Dạ Lăng Vân hạ con ngươi đang trợn xuống, cả người đều tản ra hơi thở bạo ngược.
“Này, ngươi đứng lại đó cho ta, ta đã làm gì mà ngươi đi?” Nhìn thái độ lười ứng phó của Dạ Lăng Vân, Cố Ninh ở phía đối diện khí dựng thẳng dậm chân.
Dạ Lăng Vân cùng Cố Ninh đối thoại, Cố Tử Tình tuy rằng ở trong phòng, lại nghe rất rõ ràng, muốn nói không vui, đó là không có khả năng.
Trước kia Dạ Lăng Vân đều đứng ở bên người Cố Ninh, còn đối với y làm như không thấy, đây là lần đầu tiên, Dạ ca ca đứng ở bên y.
Nguyên bản cả người Dạ Lăng Vân đang bạo ngược, nhưng khi tiến vào trong phòng nháy mắt trở nên ôn nhu hẳn, tháo mặt nạ xuống, bước nhanh về phía trước, đem thân mình Cố Tử Tình lần thứ hai ôm vào trong lòng ngực, gắt gao mà khóa chặt.
Cố Tử Tình vui vẻ ở trong ngực Dạ Lăng Vân, độ cong của khóe miệng vì sao áp không thể xuống.
Tổng thể lại cảm giác hiện tại thấy mình có điểm giống với tiểu nhân đắc chí, nhưng nếu có thể đem Dạ ca ca bó tại bên người, đừng nói tiểu nhân, làm ác nhân y đều cam tâm tình nguyện.
Dạ Lăng Vân sao lại không thể phát hiện được tiểu tâm tư của Cố Tử Tình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thông minh không có vạch trần, hắn liền nguyện ý sủng y, chiều y, sủng hư cũng không sao cả.
Đồ vật ở hội đấu giá, từ trước đến nay đều là ai ra giá cao thì được, mặc cho Cố Ninh nói toạc trời, Trú Nhan linh dịch vẫn bị Dạ Lăng Vân lấy được với giá hai ngàn linh thạch.