Có người qua đường nhìn thấy có hai, ba người đàn ông ở ngã tư đường nhỏ bên cạnh đỡ một cậu thanh niên thoạt nhìn như uống say vào một chiếc Minibus màu xám bạc. Đáng tiếc người chứng kiến không có chụp được ảnh, camera theo dõi chỗ đó cũng bị hư. Hai nhà Bạch, Mục và cảnh sát dọc theo manh mối một đường truy sát đi xuống, phát hiện chiếc Minibus mục tiêu bị vứt bỏ ở vùng ngoại ô.
Nơi đó rất hoang vắng, không có cameras, càng không có bất luận người nào nhìn thấy được chiếc xe là bị ai và khi nào ném tới nơi này. Động cơ xe còn chưa nguội hẳn, chứng tỏ là bị ném ở đây không bao lâu. Nhưng người bị mang đi tới chỗ nào, lại không có manh mối.
Vốn dĩ manh mối bị gián đoạn hai nhà Bạch, Mục,cục cảnh sát cùng Thẩm Thiên Dương khi biết được tin tức liền nhanh chóng tới, bốn phía đều phi thường nôn nóng. Không nghĩ tới một người cảnh sát trẻ tuổi đi theo vốn dĩ làm trợ thủ đã thận trọng, phát hiện săm lốp có dính chút đất trông rất mới, bùn đất hơi mang màu đỏ. Anh ta nói loại đất này, toàn bộ Hoa Thành chỉ có vùng ngoại ô thành Đông mới có, khi còn nhỏ anh ta ham chơi đi qua nơi đó, phát hiện loại đất đỏ này.
Màu đỏ trong đất này cũng không rõ, nếu không cẩn thận so sánh, rất khó phát hiện trong đó có sự khác nhau. Lúc ấy anh ta thấy rất tự hào vì phát hiện người khác đều không có chú ý tới màu đất bất đồng nơi này, cảm thấy mắt mình thần như có điện, là một thám tử đại tài, hơn nữa một chút là tình tiết anh hùng, liền lập chí phải làm một người cảnh sát vẻ vang, bởi vậy đối nơi đó cùng loại đất này ấn tượng rất sâu sắc.
Có manh mối này, tứ phương nhân mã đều là vực dậy tinh thần, một lần nữa bắt đầu triển khai tìm kiếm.
Mà Bạch Nhất Hàm, thật sự là đang ở nơi đó, trên vùng đất hơi đỏ, có một nhà xưởng di động nhỏ đã bị bỏ hoang, Bạch Nhất Hàm bị trói tay chân rồi ném xuống nền đất đầy tro bụi.
Ngón tay cậu giật giật, ý thức dần dần thanh tỉnh. Cậu nhớ rằng, cậu cùng mẹ mình bị các fans điên cuồng kia tách ra. Cậu lo lắng mẹ bị người ta xô ngã, lúc sốt ruột muốn chen qua thì bị người từ phía sau dùng một chiếc khăn tay mang theo mùi kích thích bịt kín miệng và mũi rồi ngất đi.
Từ mặt đất cứng rắn lạnh lẽo dưới thân, cùng với tay chân có chút tê rần vì bị trói đến thật chặt mà xem, tình cảnh cậu không tốt lắm, nhưng đời trước cũng không có xảy ra chuyện này a, cậu có chút nghi hoặc mở mắt.
Phía trên truyền đến giọng nói ác ý mà cậu vĩnh viễn cũng quên không được:
“Oh, Bạch tam thiếu ngài đã tỉnh à?”
Bạch Nhất Hàm kinh sợ mở to hai mắt, nỗ lực ngẩng đầu nhìn lại, ngồi trên chiếc ghế đối diện đúng là cơn ác mộng vĩnh viễn của cậu, Phùng Quần!
Đồng tử cậu bởi vì sợ hãi mà chợt co rút lại, trên mặt huyết sắc nhanh chóng rút đi, ngay cả môi cũng trở nên tái nhợt không còn chút máu.
Phùng Quần rất hài lòng với phản ứng của cậu, hắn đứng dậy ngồi xổm trước mặt Bạch Nhất Hàm, duỗi tay nâng càm cậu lên, âm trầm cười nói:
“Sợ sao? Thật là xin lỗi, ngài thân kiều thịt quý, thô bạo ném ngài xuống đất như vậy thật sự là sơ suất, nhưng không còn cách nào, nhờ ân huệ mà ngài ban tặng, Phùng Quần tôi hiện giờ hai bàn tay trắng, cho nên với điều kiện này, ngài càng nên đảm đương mới phải”
Nói cho cùng Bạch Nhất Hàm không còn là kẻ trắng tay chưa từng trải qua sóng gió Bạch gia tam thiếu, cậu miễn cưỡng đè xuống sợ hãi trong lòng với Phùng Quần, không ngừng tự nhủ bản thân đây không phải kiếp trước, cố gắng trấn tĩnh lại mở miệng nói:
“Mày hẳn là biết, bắt tao, vô luận kết quả như thế nào thì mày ở Hoa Thành đều sẽ không còn chỗ dung thân. Liệu có thể nói cho tao biết, là nguyên nhân gì phải làm mày được ăn cả ngã về không thế này?”
(
Editor: đoạn này để Mày- tao hơi thô, nhưng vốn Hàm Hàm hận tên này thấu xương nên ko cần lễ phép gì:)))Phùng Quần nghiêng đầu nhìn nhìn cậu, ngồi lại trên ghế nói:
“Nhanh như vậy đã không sợ? Nhưng thật ra tao coi thường mày. Mày hỏi tao vì sao? Ha, chẳng lẽ mày không biết?”