Bất quá, hai cái hôn nhẹ vừa rồi là thử thái độ của Bạch Nhất Hàm, anh vẫn không quên tay cùng cổ của tiểu gia hỏa mình vẫn còn bị thương!
Mục Tĩnh Viễn cố nén lại dục vọng muốn tiếp tục hôn, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi cậu, xuống giường đi tìm hòm thuốc, nhưng chân vừa bước xuống đất.
"..."
Anh quên mất, vừa rồi anh để chân trần vọt vào đống mảnh vỡ, lại đi chân trần lao ra, trên chân còn dính thủy tinh. Hiện tại dẫm lên mặt đất cái đầu tiên, đúng là ê ẩm đau xót……
Anh cứng đờ trong chớp mắt, bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh nhấc chân đem mảnh vỡ thủy tinh rút ra, bình tĩnh đi cầm hòm thuốc rồi quay lại.
Cũng may Bạch Nhất Hàm còn nằm tại chỗ bốc khói, không chú ý đến. Cũng may mắn là mình đủ định lực, không có kêu ra tiếng, bằng không thì hình tượng anh liền bị huỷ hoại triệt để.
Xử lý tốt miệng vết thương của Bạch Nhất Hàm cùng chính mình, Mục Tĩnh Viễn đau lòng hôn hôn băng gạc trên tay Bạch Nhất Hàm, ôn nhu nói:
“Đứa nhỏ ngốc, sao lại không yêu quý bản thân như vậy? Nếu em về sau còn dám làm mình bị thương, anh liền……” Liền thế nào? Anh cũng không biết, dù sao anh là tuyệt đối luyến tiếc trừng phạt Bạch Nhất Hàm. Đánh không được, mắng không được, giống như thật sự không thể làm gì cậu, nghĩ nghĩ chỉ có thể nói:
“Anh liền không để ý tới em. Ừm, một ngày, không, hai ngày.” Anh nói, rất có lực độ gật gật đầu.
Không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, Bạch Nhất Hàm cái gì đều không sợ, lại sợ Mục Tĩnh Viễn không để ý tới cậu, cậu khẩn trương gật đầu nói:
“Em sẽ không, đừng không để ý tới em.”
Mục Tĩnh Viễn cười, đường cong hơi hiện trên khuôn mặt lạnh lùng có cảm giác ấm áp nhàn nhạt, tuấn mỹ đến càng thêm làm người mê luyến, không cách nào tự kềm chế. Người khác Bạch Nhất Hàm không biết, cậu chỉ biết rằng chính mình là không rút ra được.
Mục Tĩnh Viễn đứng dậy ôm khối thịt đầu quả tim của mình vào trong lòng ngực, nâng niu hôn lên đỉnh đầu cậu, thỏa mãn thở dài một hơi.
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad) […]
Thím Dương ngủ một giấc, cảm giác có tinh thần hơn rất nhiều, đang trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị cơm trưa cho cả nhà, Mục Tĩnh Viễn lén lút đi qua đại sảnh lầu một, đến phòng dụng cụ cầm cây chổi quét rác ra ngoài, lại bị vừa lúc quay đầu lại bị thím Dương bắt gặp:
“Mục thiếu gia? Cậu lấy cây chổi làm gì vậy?”
Mục Tĩnh Viễn dừng lại, quay đầu bình tĩnh nói:
“Vừa rồi không cẩn thận làm vỡ một bình rượu, sợ Hàm Hàm bị đâm chân, nên muốn đi quét tước một chút.”
Thím Dương vừa nghe nóng nảy, vội lau tay lên tạp dề, một bên đi ra ngoài một bên vội la lên:
“Ồ, vậy tôi sẽ nhanh chóng lên quét tước, cậu đưa cây chổi cho tôi, tôi sẽ đi.”
Mục Tĩnh Viễn không đưa, nghiêm túc nói:
“Không cần, tôi quét là được, cơm sắp xong rồi phải không? Hàm Hàm đói bụng, em ấy nói muốn ăn sườn dê.”
Thím Dương quả nhiên bị phân tâm:
“Sườn dê? Ôi, hôm nay không có làm, bây giờ tôi lập tức đi làm! Hẳn là sẽ kịp, Mục thiếu gia cậu bảo tiểu thiếu gia chờ một lát a.” Thím nói xong, vô cùng lo lắng hướng phòng bếp đi, bước vào rồi lại nhô đầu ra hô:
“Mục thiếu gia! Mảnh vỡ thủy tinh nhất định phải quét sạch sẽ a, ngàn vạn đừng để đâm tiểu thiếu gia! Cậu ấy sợ đau, khi còn nhỏ bị tiêm đều phải khóc cả nửa ngày!”
Mục Tĩnh Viễn trong lòng ấm áp, quay đầu lại mỉm cười nói:
“Dì Dương yên tâm, tôi nhất định quét sạch sẽ.”
Anh trở lại phòng Bạch Nhất Hàm, cẩn thận quét đống mảnh nhỏ trên mặt đất, góc cạnh đều không buông tha. Sau khi kiểm tra N lần xong xác định không để cá lọt lưới, mới đứng dậy, nói với Bạch Nhất Hàm người bị hạ lệnh cưỡng chế không cho xuống giường:
“Được rồi, có thể xuống sàn.” Nói xong, ánh mắt lại hướng các nơi trong phòng nhìn một vòng, rất tốt, rất sạch sẽ.
Bạch Nhất Hàm còn chưa thích ứng được việc thân phận thay đổi, cũng không biết bây giờ cậu cùng Mục Tĩnh Viễn là quan hệ gì. Trong lòng vẫn như cũ lo sợ bất an, không dám không nghe lời Mục Tĩnh Viễn làm anh tức giận, lại lo lắng chân anh bị thương, vừa nghe có thể xuống giường, vội vàng hướng đi đến chỗ anh, muốn nhìn vết thương trên chân anh. Thân thể cậu mới nếm thử mây mưa, eo cùng cơ chân vẫn còn rất đau nhức, mặt sau cũng rất đau, mỗi một bước đi đều là tra tấn.