Mục Tĩnh Viễn nặng nề nhìn đôi mắt cậu, cúi người hôn xuống giữa cặp mày đối phương, dùng giọng nói trịnh trọng nhất cả đời tuyên bố: Anh bằng lòng
Bạch Nhất Hàm cười, cúi người đặt lên đầu ngón tay anh một nụ hôn nhẹ, khẽ nói: "Nghi thức hoàn thành, từ nay về sau, anh là người của em thật rồi, muốn chạy cũng chạy không được đâu."
Mục Tĩnh Viễn nhìn đôi mắt cậu nói: "Nơi nào có em, mới chính là nơi anh thuộc về, anh có thể chạy đi đâu được? Em mau đứng lên đi, eo không đau sao?"
Bạch Nhất Hàm nhe răng cười một cái, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu, đỡ cái eo già sắp rời thành từng khúc, run run rẩy rẩy dịch về trên giường, một lần nữa ôm lấy eo Mục Tĩnh Viễn, vùi mặt trên bụng anh buồn cười nói:
"Tĩnh Viễn anh biết không? Vừa rồi em khẩn trương lắm luôn, a, giờ mới để ý, hiện trường cầu hôn của chúng ta cũng quá đơn sơ, không có hoa tươi lại không có cả nhẫn cũng chưa tính đi, em còn đang mặc áo ngủ, anh thì đang ghim kim! Này làm sao mà lưu lại kỉ niệm đẹp đẽ đây? Quả thực là lịch sử đen tối thì có á?"
Mục Tĩnh Viễn không nói chuyện, chỉ là nắm lấy cánh tay cậu nhấc lên một chút, khiến cậu ghé vào trên ngực mình. Bạch Nhất Hàm không rõ nguyên do đem lỗ tai áp lên ngực anh. Cậu bé ngoan, bên trong này nhảy đến "Bang bang", cùng một tiết tấu với mình, cậu buồn cười đem ngực mình áp sát ngực anh, âm thanh hai trái tim đập nhanh như nhau dần dần chồng lên.
Có thể là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, sau ngày hôm đó, thân thể Mục Tĩnh Viễn khôi phục rất nhanh, truyền dịch mấy ngày, không phát sốt lại nữa, tinh thần cũng hoàn toàn khôi phục, lại ghim kim mấy ngày củng cố một chút, ngoại trừ việc thịt đã gầy đi không mọc lại nhanh như vậy thì một chút cũng nhìn không ra bộ dáng sinh bệnh. Tâm tình Bạch Nhất Hàm không tồi, thường làm cháo rau dưa cho anh ăn, hơn nữa tay nghề có điều tiến bộ, thoạt nhìn so với lần đầu tiên tốt hơn rất nhiều.
Chuyện kết hôn đã được đưa vào nhật trình, Bạch gia cha mẹ tỏ vẻ ủng hộ. Ý Mục Tĩnh Viễn là càng nhanh càng tốt, nhưng mùa đông ở Hoa Thành rất lạnh giá, Bạch Nhất Hàm có cái thói quen là bất luận chuyện đại sự gì có thể lựa chọn đều không ngay mùa đông làm, Mục Tĩnh Viễn hiểu cậu, vì thế cùng mọi người Bạch gia mở một cuộc họp gia đình thảo luận chuyện kết hôn, cuối cùng hôn lễ đã được định vào mùa hè sang năm, một tháng sau thì tổ chức trước một cái tiệc đính hôn, coi như là thông báo cho thiên hạ.
Tin tức tổng tài Mục thị cùng vị tiểu công tử của Bạch gia liên hôn khiến toàn bộ Hoa Thành này đều nổ tung nồi, không ít người thở dài, tiểu thiếu gia Bạch gia tuy rằng không cầm quyền ở Bạch Thị, nhưng cổ phần trong tay cậu lại không ít. Huống hồ hai người đều là đàn ông, không có ai gả ai cưới thì thôi, hai nhà Bạch, Mục vốn dĩ đã thân hậu, giờ thêm một cái liên hôn, nói là cùng tiến cùng lui đều có vẻ xa lạ, quả thực chính là hợp thể. Xem Mục Tĩnh Viễn đối với tiểu thiếu gia Bạch gia kia si tình đắm đuối, chỉ sợ sớm coi Bạch gia trở thành nhà mình rồi. Chuyện Bạch gia e rằng anh ta còn tích cực hơn so với người nhà người ta. Cũng không đúng, một khi bọn họ kết hôn, thì anh ta sẽ thật sự là người nhà họ Bạch. Chuyện lần này, Bạch, Mục nói là hai nhà, kỳ thật hoàn toàn có thể xem là thành một nhà, hơn nữa sự kết hợp này, liền chính là đệ nhất đại gia ở Hoa Thành.
Kỳ thật rất nhiều người trong cuộc đối với tin tức này cũng không ngoài ý muốn, Mục gia cùng Bạch gia thân hậu đó là chuyện mọi người đều biết, hiện tại thân càng thêm thân thì cũng không có gì ghê gớm, huống chi, toàn bộ Hoa Thành có chút mặt mũi đều biết tiểu thiếu gia họ Bạch chính là tròng mắt của Mục Tĩnh Viễn, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan, ai dám động đến một đầu ngón tay của vị tiểu thiếu gia họ Bạch đó, người đầu tiên có ý kiến có lẽ không phải là cha mẹ Bạch gia, mà là Mục Tĩnh Viễn. Bọn họ tuy rằng đã quen biết từ nhỏ, nhưng rốt cuộc không thân không thích, chỉ có thể xem như thanh mai trúc mã, hành vi như bao che con mình của Mục Tĩnh Viễn, kỳ thật chính là đánh dấu lãnh thổ, rất nhiều người đều trong lòng hiểu rõ. Chỉ là thân phận địa vị người ta đặt ở nơi đó, người ta không làm rõ, cũng không ai dám nói ra, hiện tại hai người bọn họ truyền ra tin kết hôn, kỳ thật cũng không ngoài ý muốn.
Còn về phần Thẩm gia, từ lâu Thẩm phu nhân cũng đã vô số lần mời mẹ Bạch đi ra ngoài dạo phố, đi spa và các hoạt động khác nữa, nghiễm nhiên ở chung giống như chị em ruột thịt, cũng vài lần mịt mờ nhắc tới chuyện của Bạch Tuyết Tình cùng Thẩm Thiên Dương, muốn biết thái độ của Bạch gia và Bạch Tuyết Tình về chuyện kết hôn, đối mặt với đứa con trai si tình, người làm mẹ này cũng là rầu thúi ruột. Ý của Bạch Tuyết Tình là chờ một chút, Bạch Bác Nhân vừa mới rút khỏi, thời gian Bạch Ngạn chính thức tiếp nhận Bạch Thị còn quá ngắn, cô hy vọng có thể ở lại Bạch Thị một thời gian nữa, có thể trợ giúp Bạch Ngạn nhanh chóng khống chế Bạch Thị.
Thẩm gia bày tỏ thấu hiểu, Thẩm Thiên Dương là một fan não tàn, tuy rằng nằm mơ đều muốn nhanh chóng kết hôn, nhưng cũng vô điều kiện ủng hộ quyết định của Bạch Tuyết Tình.
Bạch Ngạn gần đây thường thường ban đêm không về ngủ, thường xuyên ngủ lại nhà Khương Hoa, người Bạch gia đối với chuyện anh thoát kiếp FA hoan hô nhảy nhót, chỉ thiếu không đốt pháo hoa ăn mừng nữa thôi. Đối với việc anh ngủ lại nhà Khương Hoa đương nhiên là giơ cả hai tay hai chân tán thành, nếu mà anh liên tục về nhà mấy ngày, liền sẽ có người lo lắng hỏi có phải Khương Hoa cuối cùng cũng chữa khỏi hai mắt rồi nên đã không thèm anh nữa hay không. Bạch Ngạn dở khóc dở cười, cảm giác người trong nhà mỗi ngày đều sốt sắng muốn "Gả" anh ra ngoài, luôn đuổi anh tới chỗ Khương Hoa. Lâu lâu lại mời Khương Hoa tới nhà ăn cơm, mỗi lần Khương Hoa tới, Bạch Ngạn đều cảm thấy bản thân là nhặt về từ thùng rác, Khương Hoa mới là người thân thất lạc nhiều năm của bọn họ, anh ngồi ở bên cạnh, nhìn người nhà ân cần chào hỏi Khương Hoa, cả cái khóe mắt cũng thèm không cho mình, trong lòng luôn cảm thấy thê lương.
[...]
Thời điểm trà chiều, Bạch Nhất Hàm ngồi ở quán cà phê, trong tay cầm muỗng nhỏ khuấy nhẹ ly cà phê, nói với Phương Dịch ngồi đối diện: "Cho nên bây giờ hai người còn đang làm căng? Cũng lâu vậy rồi, hà tất giằng co lâu như vậy? Cả hai bên đều không ổn."
Phương Dịch mím môi, nói: "Anh cũng không muốn giận, nhưng anh đuổi cậu ta mấy lần cậu ta vẫn không chịu đi, cả ngày ăn vạ nhà anh, anh còn biện pháp nào?"
Bạch Nhất Hàm buông cái muỗng, thở dài: "A Dịch, không phải chỉ là một thân phận thôi sao, anh hà tất giận dữ như vậy? Cậu ta đối với anh thật sự không tồi, anh hẳn là nhìn ra được mà."
Phương Dịch nhíu mày nói:
"Nhất Hàm, em biết thân phận của cậu ta, cậu ta là...... lão đại của Tiềm Long! Anh chỉ là thằng cảnh sát quèn, đừng nói trắng đen không thể đi chung đường, nếu có thể đi, hai người bọn anh cũng không phải người chung một đường, căn bản không thể làm bạn được!
Bạch Nhất Hàm nói: "Sao không phải người chung một đường? Lúc không biết thân phận của cậu ta, hai người không phải cũng ở chung rất hòa hợp sao?"
Phương Dịch nhăn mày càng chặt: "Em cũng nói khi đó anh không biết, nhưng bây giờ anh đã biết rồi, không bắt cậu ta lại đã là nể mặt lắm rồi."
Bạch Nhất Hàm buông tay: "Anh xem đi, chính là đoán được anh có thái độ này, cậu ta mới không dám thẳng thắn với anh đấy."
Phương Dịch xoa xoa giữa mày, nói: "Nhất Hàm, anh là một người cảnh sát. Chắc em không biết đâu, nhưng làm cảnh sát là ước mơ từ nhỏ của anh rồi, anh không thể từ bỏ nó được."
Bạch Nhất Hàm nói: "Không có ai bắt anh phải từ bỏ làm cảnh sát a, cậu ta không nói như thế mà?"
Phương Dịch nói: "Cậu ta chưa nói qua, nhưng em nghĩ lại coi, một cảnh sát cùng đại ca hắc đạo làm bạn, nghe có hoang đường không chứ? Anh thật sự không rõ, vì cái gì đầu não Tiềm Long lại sẽ mặt dày mày dạn ở trong nhà anh, thế nào cũng đuổi không đi."
Bạch Nhất Hàm thở dài nói: "A Dịch, con người của anh, chính trực, nhiệt huyết, can đảm, cẩn trọng, cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghiêm túc, quá tích cực, thân phận cậu ta thật sự quan trọng đến vậy sao? Em cảm thấy quan trọng hơn, là con người, đúng là khi cậu ta ở Tiềm Long, là đầu rồng, là Tần Phong, nhưng khi cậu ta ăn vạ nhà anh, cậu ấy chính là Tần An, chỉ là một tên côn đồ cả ngày cợt nhả vô lại. A Dịch, anh phải hiểu được, mọi chuyện trên đời này cũng không phải không trắng thì đen, sự tồn tại của Tiềm Long, cũng có lý do của nó. Em cảm thấy, có Tần Phong làm đầu não Tiềm Long, mới là chân chính ' tiềm 'Long Tại Uyên*, chúng ta hẳn nên cảm ơn cậu ta. Trên đời này, cũng không phải chỉ có làm cảnh sát mới có thể thực thi chính nghĩa, Tần Phong không phải một người xấu, anh nên cho cậu ta một cơ hội giải thích, hơn nữa, em không tin, anh thật sự một chút cũng không lưu luyến tình nghĩa giữa hai người"
('tiềm ' Long Tại Uyên: tiềm long là con rồng ẩn, uyên là vực sâu, dịch phèn là Con rồng ẩn sâu trong vực thẳm)Phương Dịch dùng sức chà chà mặt, đem cả người tựa lưng vào ghế ngồi không nói chuyện.
Bạch Nhất Hàm nhìn anh, nói tiếp:
"Lúc ấy lần đầu tiên gặp mặt rồi sau đó biết được thân phận của cậu ta, em thật sự hoảng phát khiếp, thay anh đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc Tần Phong không phải là cái người hiền lành gì, anh ở chung một chỗ với cậu ta, quả thực giống như là con thỏ trắng trong lòng ngực một con thú dữ. Ha, đừng nóng giận mà, đó chỉ là một cách nói thôi, nhưng em lúc ấy thật sự cảm thấy như vậy, nhưng Tĩnh Viễn đã nói với em rằng Tần Phong đối với anh không có ác ý.
Con người này, thật ra là một người phân biệt rạch ròi cái thiện và ác, hơn nữa có ân tất báo, cái ' ác ' của cậu ta biểu lộ trên mặt, không giống những tên ngụy quân tử trong xã hội, mặt ngoài lương thiện, kỳ thật ' ác ' đều giấu sâu trong lòng. Sau đó thông qua anh, tiếp xúc một chút với cậu ta, em và Tĩnh Viễn quan sát mọi lúc, đúc kết lại là, đối với anh mà nói, cậu ta rất an toàn, tuy rằng thân phận của người này khi đối mặt với anh là giả, nhưng con người cùng tâm của cậu ấy tuyệt đối là thật, nếu là như vậy rồi, còn cái gì phải vướng mắc nữa?"
Phương Dịch cắn môi, nói:
"Anh biết em sẽ không hại anh, anh cũng biết cậu ta đối với anh tuyệt đối không có ý xấu, nhưng vẫn là không vượt qua được rào cản trong lòng này. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng em, cùng Mục tổng cuối cùng cũng tu thành chính quả."
Bạch Nhất Hàm không tự chủ được cười cười, nói: "Cảm ơn, vốn dĩ không muốn kết hôn sớm như vậy đâu, nhưng mà anh ấy sốt ruột, em nghĩ dù sao đời này cũng chính là ảnh thôi, kết hôn sớm hay muộn gì cũng đều giống nhau cả."
Phương Dịch cười nói: "Lễ cưới định vào sang năm à?"
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu.
Phương Dịch nói: "Vậy hai người tính khi nào đi lãnh chứng?"
Bạch Nhất Hàm nói: "Ý của Tĩnh Viễn là vào tháng sau, tiệc đính hôn xong liền đi lãnh chứng trước."
Phương Dịch cười ha ha, nói: "Mục tổng đúng là sốt ruột nha, anh thấy anh ấy một phút cũng không muốn chờ nữa, hận không thể ngay bây giờ liền đi lãnh chứng."
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, nói:
"Kỳ thật em cũng có sốt ruột, A Dịch, em trước kia, cảm thấy giấy hôn thú chỉ là một tờ giấy, không có tác dụng gì quá lớn, về mặt pháp lý kỳ thật cũng có thời hạn, người kết hôn lại ly hôn cũng không ít. Chỉ là bây giờ, em thật sự chờ mong được cùng viết tên của cả hai lên tờ giấy kia, thực sự giống như đứa ngốc vậy. Chưa định ngày cưới còn không cảm thấy gì, hiện tại đã định ngày rồi, em ngược lại càng cảm thấy thời gian trôi quá chậm, quả thực chính là sống một ngày bằng một năm, hận sao ngày mai không đến ngày cưới luôn đi, miễn cho đêm dài lắm mộng."
Editor: Bye mn, đăng 2 chương này xong là tui đi tu hành đây, thi đại học xong cuối Th7 lại comeback nhé. Tính ra là còn 70 chương nữa thui, cũng nhanh ghê:>