*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Tĩnh Viễn bắt lấy cậu, bỏ vào ổ chăn, gắt gao ôm lấy nói:
“Hàm Hàm, mặc kệ tới khi nào, hãy tin anh, anh và em là người một nhà, sau này em có tâm sự thì phải nói với anh, cái gọi là một người tính không ra(*), hai người tính sẽ ra. Có đôi khi em cảm thấy có chuyện không thể giải quyết, có lẽ hai người chúng ta cùng thương lượng thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều cũng không chừng. Hàm Hàm, đừng đẩy anh ra khỏi thế giới của em, anh sẽ rất khổ sở.”
(*
bản gốc:một người kế đoản, hai người kế trường(?))
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, nghiêm túc “Ừm” một tiếng, ở trong lòng nói: Ngoại trừ chuyện đó ra, em sẽ không giấu anh bất luận chuyện nào nữa.
Mục Tĩnh Viễn lại nói:
“Còn nữa, em phải đáp ứng anh, không được để bị thương nữa. Nếu em không vui, có thể đánh anh, nhưng không được để bản thân bị thương. Nếu lại có lần sau, thì anh sẽ một ngày… Không, ba ngày không thèm nói chuyện với em.”
Bạch Nhất Hàm lại gật gật đầu, nghĩ nghĩ nói: “Em sẽ không đánh anh.”
Mục Tĩnh Viễn hôn hôn chóp đầu cậu, vừa lòng nói:
“Thế này mới ngoan, Hàm Hàm, em có lẽ không hiểu, so với việc để em bị thương, anh càng hy vọng em có thể đánh anh một trận. Anh không mong muốn em lại đổ một giọt máu.”
Bạch Nhất Hàm “Ha hả” cười ngây ngô một tiếng, dùng sức gật gật đầu. Một lát sau, lại mở miệng nói:
“Đào Khởi tinh thần không có vấn đề gì, lời cô ta nói kỳ thật đều là những gì mà cô ta cho là thật.”
Mục Tĩnh Viễn kéo khóe miệng, cười ra một tràng làm người ta dựng tóc gáy:
“Nếu cô ta thích Ngụy Toàn, không tiếc ủy thân với hắn, sao anh lại có thể nhẫn tâm chia rẽ một đôi tình nhân? Mặc kệ cô ta tinh thần có vấn đề hay không, thì nơi chốn của cô ta cũng là cùng Ngụy Toàn
song túc song phi(*), anh sẽ thành toàn cho bọn họ, để hai người đó vĩnh viễn suốt đời đều ở bên nhau.”
(*
Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly. ==> tương đương với "chung giường chung chiếu", "như hình với bóng" )
(
Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)[…]
Quả nhiên sau khi Trần Kính đem người về luân phiên thẩm vấn, cho ra kết quả cũng giống như Mục Tĩnh Viễn, Đào Khỉ vẫn luôn cuồng loạn hồ ngôn loạn ngữ. Nói cô ta đáng lẽ phải gả cho Mục Tĩnh Viễn làm tổng tài phu nhân, nói trắng ra Nhất Hàm đáng chết, cậu ấy đáng ra phải chết thực thê thảm, hiện tại Bạch Nhất Hàm là một âm hồn sống lại.
Kết quả như vậy khiến cảnh sát phẫn nộ lại dở khóc dở cười, chỉ đành cưỡng chế đưa cả hai người cùng vào bệnh viện tâm thần, cũng dặn dò quản lý đặc biệt, bởi vì bọn họ có khuynh hướng bạo lực mãnh liệt.
[…]
Mục Tĩnh Viễn lẳng lặng nhìn Đào Khởi bị trói chặt ở trên giường qua khung cửa sổ. Cô ta giãy giụa khóc cả một buổi sáng, thật sự quá mệt mỏi, đang ngay người nhìn lên nóc nhà, khóe mắt không ngừng chảy nước mắt, nhớ lại những gì Bạch Nhất Hàm nói với cô, cô đang nghĩ rằng nếu cô chịu dừng lại ngay lúc phát hiện cốt truyện không đúng, lợi dụng ưu thế có thể biết trước của mình, có lẽ thật sự có thể cướp được cho mình một mảnh đất trời. Thì ngay cả khi không có cha mẹ yêu thương, cô cũng có thể sống trong nhung lụa cả đời, những ngày tháng về sau còn có thể gặp được một người đàn ông phẩm chất cao mà thiệt tình yêu mình, ngọt ngọt ngào ngào sống cùng. Cuộc sống như vậy, đã là mục tiêu mà trước khi xuyên qua cô luôn liều mình theo đuổi, sao cô lại giống như bị quỷ mê hoặc tâm hồn, một lòng muốn bò lên đỉnh cao của thế giới, đi làm một tổng tài phu nhân xa xôi không thể với tới đó?
Cô còn trẻ như vậy, chẳng lẽ phần đời còn lại đều phải ở trong bốn bức tường trắng cùng một đám kẻ điên này sao? Nếu là vậy, cô thà chết! Liệu sau khi cô chết rồi cô có thể trở lại thế giới ban đầu không? Nếu có thể trở về, cô nhất định phải để mẹ làm cho cô một bàn đồ ăn ngon, ở trước mặt cha mẹ khóc rống một hồi, kể ra những ủy khuất cô đã chịu phải.
Tròng mắt chua xót đờ đẫn chuyển động, đảo qua nóc nhà trắng như tuyết, mặt tường trắng, khi nhìn đến cửa, đồng tử cô chợt co rút lại, Mục Tĩnh Viễn!
Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia biểu tình, chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Đào Khởi dùng chút sức lực còn sót lại của mình nàng nhấc người lên lại giãy giụa, la hét:
“Mục Tĩnh Viễn! Tôi hận anh! Tôi hận anh..… Sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy? Tôi chưa từng nghĩ sẽ gây bất lợi cho anh, sao anh lại đối với tôi như vậy?”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu với nhân viên y tế bên cạnh, nhân viên y tế mở cửa ra, bước vào cẩn thận kiểm tra dây trói một chút, lúc này mới đi ra ngoài đóng cửa.
Mục Tĩnh Viễn đi đến mép giường, nhàn nhạt nói:
“Cô cho rằng tất cả mọi người đều giống như cô, trong đầu chỉ nghĩ đến bản thân sao? Nếu cô thật sự chỉ là gây bất lợi cho tôi, thì tôi nể tình cô bất quá chỉ là một cô gái, còn sẽ suy xét buông tha, không so đo với cô, chỉ là……” Anh cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Đào Khởi lạnh lùng nói:
“Cô vậy mà dám đánh chủ ý tới Hàm Hàm, còn dám ngay trước mặt tôi nguyền rủa em ấy. Tôi đã nói rồi, nếu tôi không thể làm cô sống không bằng chết, thì không xứng làm người đàn ông của em ấy.”
Đào Khởi trừng lớn đôi mắt nói: “Đó không phải là lỗi của tôi! Đó vốn dĩ chính là……”
Mục Tĩnh Viễn đứng thẳng người nói:
“Đừng đề cập đến cái cốt truyện của cô với tôi nữa. Số mệnh, cô vẫn luôn tin tưởng chắc chắn vào cốt truyện trong miệng cô nói. Nhưng cô thử động não một chút suy nghĩ, thì trong thực tế, nào có chuyện gì xảy ra như trong ‘ cốt truyện ’ của cô? Đó cũng chỉ là cô một người bị tâm thần ảo tưởng ra, lòng người không đủ rắn nuốt voi(*), ham muốn trèo cao của cô quá mức mãnh liệt, tự mình bịa đặt lời nói dối cho mình mà thôi. Buồn cười cô thế nhưng lại tin không chút nghi ngờ, thật sự quá bi hài.”
(*
nghĩa là: Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.)Đào Khởi cả giận nói: “Không phải như vậy! Mọi thứ bây giờ đều có lệch lạc, là bởi vì Bạch Nhất Hàm trọng sinh! Là nó thay đổi tất cả những thứ này! Đây là nó chính miệng nói với tôi!”
Mục Tĩnh Viễn cười nhạo: “Cô xem tiểu thuyết truyền hình nhiều quá rồi sao? Vậy mà tin loại chuyện này? Hàm Hàm khi nào nói chuyện với cô, sao tôi lại không biết?”
Đào Khởi nói:
“Liền ở buổi tối đó các người cùng đi gặp tôi! Nó một mình tới tầng hầm, ép hỏi những gì mà tôi biết, nó chính miệng nói với tôi, nó nói nó là ác quỷ bò lên từ địa ngục! Anh nói tôi buồn cười, anh mới là buồn cười nhất đó! Anh ở cùng một con quỷ đội lốt người mà không hề hay biết, thế mà còn coi nó như báu vật!”
Mục Tĩnh Viễn lạnh lùng âm hiểm nhìn cô ta nói:
“Cô quả nhiên là người điên, đêm đó tôi đã ở trong phòng của em ấy, chúng ta vẫn luôn bên nhau, em ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng ra khỏi cửa. Cô cho rằng bản thân có bao nhiêu cân lượng? Có đáng để Hàm Hàm tự mình chạy tới gặp cô không? Tôi nói rồi, những việc này, đều là do cô lòng tham không đáy, một người bệnh tâm thần tự nghĩ ra.”
Đào Khởi há to miệng, giọng the thé nói:
“Sao có thể?! Nó rõ ràng tới tìm tôi! Ở tầng hầm ngây người rất lâu, nó ép hỏi tôi, còn nói muốn nhổ sạch hàm răng của tôi, khắc hoa lên mặt tôi!"
Mục Tĩnh Viễn mặt không biểu tình nói: “Ô? Sức tưởng tượng của cô còn rất phong phú.”
Đào Khởi không thể tin được nói:
“Không! Đây tuyệt đối là sự thật! Có lẽ là nó thừa dịp anh đã ngủ rồi, lén chạy ra cũng không chừng!”
Mục Tĩnh Viễn nhìn cô bằng cặp mắt thương hại nói: “Chúng tôi gần như cả đêm cũng không ngủ, sao em ấy có thể lén chạy ra ngoài?”
Đào Khởi ngẩn ra, nói: “Không ngủ? Sao lại không ngủ? Hai người đã làm gì?
Mục Tĩnh Viễn dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc nhìn cô một cái nói:
“Chúng tôi là người yêu đôi bên yêu nhau, ở một phòng cả đêm không ngủ, cô nói xem chúng tôi còn có thể làm gì?”
Đào Khởi há miệng, môi mấp máy vài cái, thanh âm khô khốc: “Chuyện này không thể nào, anh gạt tôi, anh đang gạt tôi……”
Mục Tĩnh Viễn không kiên nhẫn nhìn cô một cái, xoay người bước ra ngoài, khi đi tới cửa thì quay đầu lại nói: “Cô đúng là bệnh cũng không nhẹ, cô là cái thứ gì, đáng giá để tôi đặc biệt chạy tới đây lừa cô?”
Đào Khởi không cam lòng nói: “Vậy anh vì cái gì lại phải tới?”
Mục Tĩnh Viễn nhếch một bên khóe miệng, lạnh lùng nói:
“Tôi tới, là đích thân chiếu cố một chút cuộc sống về sau của cô cùng đồng mệnh uyên ương của cô Ngụy Toàn. Tôi vốn đang cho rằng, cô là đã chịu sự dẫn dắt của Ngụy Toàn, cố ý giả ngây giả dại muốn trốn tránh trách nhiệm. Không nghĩ tới, cô thế nhưng thật sự là một kẻ điên có chứng vọng tưởng.”
Đào Khởi ngây người nhìn Mục Tĩnh Viễn sải bước ra ngoài, sau đó “Phanh” một tiếng đóng lại cửa, đột nhiên điên cuồng rít gào:
“Tôi không có điên! Những gì tôi nói đều là sự thật! Bạch Nhất Hàm thật sự đã tới!” Cô gào thét trong chốc lát, rốt cuộc cũng an tĩnh xuống, dùng giọng gần như không thể nghe được lẩm bẩm: " Nó đã tới…… Tôi không điên…… Thật sự là tôi tự tưởng tượng sao? Không không, nó đã tới, tôi nhớ rất rõ……”
[…]
Tại nhà ăn,
phật khiêu tường(*) tản ra mê người hương khí, Bạch Nhất Hàm ngồi đối diện Khương Hoa nói chuyện phiếm, Khương Hoa vẫn ôn nhu như thường, nhưng thoạt nhìn lại có một chút tiều tụy, dưới đôi mắt thon dài hơi hiện ra quầng thâm thật sâu, ở trên làn da trắng nõn hết sức rõ ràng.
(
* Phật khiêu tường{ 佛跳墙}: Phật nhảy tường. Là một loại súp vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến. Được sử dụng rất nhiều nguyên liệu quý hiếm, bổ dưỡng và phải được trải qua quá trình chế biến cầu kỳ, công phu với 18 loại nguyên liệu thượng hạng như hải sâm, vi cá mập, bào ngư, nhân sâm, sò điệp... cùng các nguyên liệu khác như thịt gà, gân lợn, nấm, trứng... còn đến 12 loại gia vị khác nhau, tất cả các nguyên liệu sẽ được cho vào một thố đất hầm nhừ cẩn thận với lửa nhỏ trong khoảng 5 - 6 giờ. Do trong quá trình hầm, mùi thơm của món "Phật nhảy tường" bay ra vô cùng quyến rũ và cái tên "Phật nhảy tường" cũng xuất phát từ mùi thơm khó cưỡng này của món ăn.)Hình minh họa:Bạch Nhất Hàm lo lắng nói: “ Anh Khương, anh bị sao vậy? Thoạt nhìn có vẻ rất mệt mỏi.”
Khương Hoa cười cười, sờ sờ mặt mình, nói: “Rất rõ sao? Gần đây có chút mệt.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Công ty gần đây rất bận sao?”
Khương Hoa nói: “Còn ổn, chỉ là……”
Bạch Nhất Hàm truy vấn: “Chỉ là cái gì?”
Khương Hoa cười khổ một tiếng nói: “Ha hả, nói với em cũng không sao, là anh không biết đã đắc tội gì với anh hai em, anh ta cố ý an bài rất nhiều việc cho anh làm.”
Bạch Nhất Hàm cả giận nói: “Anh hai sao lại như vậy a? Anh ấy thường ngày đều rất ổn trọng, không nghĩ tới có lúc lại sẽ ấu trĩ như vậy, cư nhiên lợi dụng việc công trả thù riêng!”
Khương Hoa xoa xoa thái dương, có chút mỏi mệt nói:
“Kỳ thật làm nhiều việc cũng không có gì, chỉ là anh ta giống như càng ngày càng chán ghét anh. Bây giờ cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, việc anh ta giao cho anh, cũng chỉ là muốn để anh đừng xuất hiện trong tầm mắt anh thôi. Mà công việc ngày thường của anh đều bị anh ta chuyển cho người khác. Nhất Hàm, anh nghĩ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, anh ta liền sẽ đuổi anh ra khỏi Bạch Thị.”
Bạch Nhất Hàm cả kinh:
“Tại sao lại như vậy?! Cảm xúc của anh hai gần đây không tốt lắm, có thể chỉ là anh ấy tâm tình không tốt mới có thể như vậy. Anh đừng suy nghĩ lung tung, anh ấy không có thể nào đuổi anh đi.” Đời trước không có chuyện này a.
Khương Hoa lắc lắc đầu nói:
“Bất luận anh ta có quyết định gì, thì anh cũng không thể làm gì được. Vốn dĩ anh chỉ nghĩ muốn đứng ở nơi gần anh ta nhất, có thể thường xuyên nhìn thấy thì tốt rồi. Nhưng giờ xem ra, chỉ sợ có như vậy cũng không được, may mắn anh ta còn chưa biết tâm tư của anh đối với mình, nếu không……, xin lỗi, Nhất Hàm, kể chuyện không vui này cho em nghe, hại em cũng không vui theo.”
Bạch Nhất Hàm nhíu mày nói:
“Thật sự xem em là em trai thì đừng nói những lời khách khí đó. Bây giờ chúng ta phải biết rõ ràng anh em rốt cuộc là đang nghĩ gì, sao lại mưa gió liên miên. Người ta đều nói lòng dạ đàn bà sâu như đáy biển, không nghĩ tới tâm tư anh của em càng khó đoán.”