Bạch Ngạn tiến vào phòng khách, liền cảm giác không khí trong nhà hôm nay không đúng lắm. Bởi vì gần đây em trai vẫn luôn không hiểu vì sao lại cáu kỉnh, không khí trong nhà hầu như đều có chút áp lực. Nhưng hôm nay không riêng cha mẹ tươi cười đầy mặt, ngay cả lúc nãy gặp em gái ở cổng lớn, vốn là người luôn cao quý,lạnh nhạt vậy mà trên mặt cũng mang theo ý cười.
Đây là bị làm sao vậy? Ở nhà có chuyện lớn gì đã xảy ra mà lúc anh vắng mặt sao?
Anh ngẩng đầu đối cha mẹ nói:
"Ba, mẹ, hôm nay làm sao vậy? Hai người giống như thật cao hứng?"
Anh trai cả Bạch gia là được thừa hưởng của vị tổng tài bá đạo kia một khoản, anh thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, khí phách hiên ngang mười phần. Bất quá cái này chỉ giới hạn trong vẻ bề ngoài, người trong nhà đều biết, kỳ thật anh là một người đàn ông ấm áp, quan tâm cha mẹ, yêu quý em trai em gái, là một đứa con phi thường đủ tư cách, một người anh tốt. Anh từ nhỏ thành tích đã ưu tú đến quái dị, một đường qua muôn ngàn thử thách đã đủ thể hiện chỉ số thông minh của anh cao hơn người bình thường. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh từ bỏ việc nghiên cứu
(* bản gốc là 'đọc nghiên'), tiến vào Bạch Để giúp cha san sẻ áp lực công việc, mấy năm nay đã trợ giúp Bạch Bác Nhân đem Bạch Để xử lý đến gọn gàng, ngăn nắp. Ai nhắc tới Bạch gia đại thiếu, đều phải giơ ngón tay cái lên, khen một tiếng:
"Bạch Bác Nhân thật may mắn ", là một điển hình của "Con nhà người ta".
Mà lúc này "Con nhà người ta" nhìn cha mẹ cùng em gái không biết cười vì cái gì. Lại thấy mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Mẹ Bạch từ ái vỗ vỗ bả vai Bạch Ngạn, cười nói với Bạch Ngạn cùng Bạch Tuyết Tình:
"Đã về rồi sao? Các con đều mệt mỏi rồi phải không? Nhanh nhanh tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm, mẹ đi kêu em trai các con xuống "
Bạch Ngạn gật gật đầu, một bên đứng dậy một bên hỏi:
" Em trai ở nhà? "Hôm nay không có đi ra ngoài chơi sao?
Mẹ Bạch không vui tát vào mông con trai lớn một cái:
"Đương nhiên ở nhà, em trai con ngoan như vậy, không ở nhà còn muốn ở nơi nào?"
Nói xong tâm tình phi thường tốt mà đi lên kêu bé ngoan của bà
Chỉ dư lại một mình Bạch Ngạn còn hỗn độn ở trong gió:
"...... Thật náo loạn, không biết từ khi nào bắt đầu...... "*
( bản gốc là' Tào điểm thật nhiều, không biết từ nào phun khởi......' ko biết ghi như trên đúng chưa) Bạch Nhất Hàm hôm nay tới giữa trưa mới rời giường, đi ra ngoài vài giờ thì trở về, tắm rửa một cái, nằm ở trên giường bắt đầu miên man suy nghĩ. Trong chốc lát nghĩ rằng có phải hay không hết thảy hiện tại chỉ là cảnh trong mộng, tỉnh lại cái gì đều không có, một lát sau lại nghĩ đến vừa rồi đột ngột nói vậy có thể hay không đã dọa sợ mẹ rồi, trong chốc lát nữa lại nghĩ chẳng may Bạch gia lại sụp đổ thì nên sinh hoạt thế nào.
Suy nghĩ đổi tới đổi lui không ngừng nghỉ nhưng nghĩ mãi cậu cũng không nghĩ ra được gì, cả người ghé vào trên giường ôm lấy chăn lăn lăn.
Chính mình thực sự không có chút tác dụng gì sao, trừ bỏ biết Hoa Thành đại khát phát triển thế nào trong bốn năm sau, thì bản lĩnh gì cũng không có a a a!
Từ từ, Hoa Thành đại khái phát triển trong tương lai bốn năm sau? Cậu ôm chăn ngồi dậy, cẩn thận nghĩ lại điểm khác biệt giữa thành thị hôm nay mình ra ngoài nhìn thấy cùng với thành thị trong trí nhớ
Cậu sẽ không làm địa ốc, Bạch gia cũng không phải làm về lĩnh vực này, biến động đất gì đó đều không dùng được. Mình cũng sẽ không chơi cổ phiếu, hơn nữa đời trước chính mình cũng không có chú ý đến thị trường chứng khoán. Tính đi tính lại, việc ấn tượng nhất mà cậu nhớ được, chỉ có một chuyện lớn, chính là địa điểm xây dựng thêm trường đại học Hoa Thành.
Đại học Hoa Thành là trường đại học nằm trong top 1, top 2 quốc gia, diện tích đất vốn cũng rất lớn, chỉ là những năm gần đây càng ngày càng theo không kịp nhu cầu. Nhưng địa điểm trường học ban đầu ở trong thành thị, nơi tấc đất tấc vàng này, muốn xây dựng thêm diện tích lớn nữa là không dễ, hơn nữa ở giáo hội có một ít kiến trúc cũng có chút hư hỏng, cần tu sửa.
Trường học vừa giàu có lại hào sảng, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đem thành Nam Hương Sơn xuống tay mua một khối đất to, im lặng làm hết các thủ tục đến thỏa đáng, rồi bắt đầu trùng kiến giáo khu.
Vốn dĩ thành Nam Hương Sơn kia là một mảnh đất nhỏ không được ưa thích nhất ở Hoa Thành. Nơi đó có chút hẻo lánh, cách trung tâm thành phố rất xa, làm gì đều bất tiện, bởi vậy giá đất cùng giá nhà nơi đó đều là thấp nhất trong thành thị
Nhưng khi trường học được xây dựng, hết thảy đều thay đổi, không nói đến những người sinh sống gần nơi xây dựng được một khoản tiền lớn, hơn nữa là kéo toàn bộ kinh tế thành Nam. Mặt trên vì duy trì công tác giáo dục, liền bắt đầu khai thông tuyến giao thông công cộng, cũng tiến hành xây dựng thêm đường đi chờ một loạt chính sách. Một ít thương gia nghe tin lập tức hành động, nhanh chóng chiếm trước thị trường, đem đất gần khu vực Hương Sơn, thành Nam tranh nhau mua đến không còn gì, cùng với giáo khu xây lên, còn có các loại lâu bàn(?), thương trường, khách sạn thậm chí là phố ăn vặt. Không đến hai năm sau, Hương Sơn nơi nghèo nhất Hoa Thành cùng toàn bộ thành Nam liền phát triển lớn mạnh đến mức có thể đem ra so sánh với các trung tâm thành phố.