Ám Lạc nhìn nhìn trời đã hơi trễ, nhưng dẫn theo Mặc Khanh Vân đợi lâu như vậy cũng có chút băn khoăn.
"Khanh Vân, chúng ta trở về đi".
Mặc Khanh Vân buông chén trà, hỏi: "Không đợi hồi âm mà đã đi rồi sao?"
Ám Lạc cau mày: "Ngày mai tôi tự mình đến lấy, để Mộ đường chủ còn chuẩn bị".
Hai người đang nói chuyện thì Thanh Tễ lại trở vào, trong tay cầm một phong thư. Ám Lạc đứng dậy nhận, Thanh Tễ có chút khó xử nói: "Đã để ngài đợi lâu, Mộ đường chủ đã viết phong thư, làm phiền Ám đường chủ giao cho các chủ".
Ám Lạc gật đầu: "Chắc chắn sẽ giao tận tay cho các chủ, cô nói Mộ đường chủ yên tâm, hôm nay chúng tôi trở về trước".
Thanh Tễ đồng ý tươi cười đưa hai người ra cửa. Đến cửa, tiểu thị đã đánh xe ngựa đến, Thanh Tễ cười phất phất khăn tay: "Hai vị công tử đi thong thả, khi nào rảnh nhất định lại đến nha".
Ra khỏi Phượng Tê lâu, Ám Lạc cũng không nói chuyện với Thanh Tễ, hai người cùng nhau đi về phía xe ngựa. Có hai người đàn ông uống say đi về phía này, nhìn thấy vậy bỗng nhiên bước lên bắt lấy tay Mặc Khanh Vân.
"Đây là người đẹp từ đâu tới đây!". Người đàn ông mặc áo thêu tối màu cười trêu đùa.
Mặc Khanh Vân bị nắm lấy liền dừng bước, nhíu mày muốn nói gì đó. Ám Lạc vốn đã đi đến bên cạnh ngựa, trong nháy mặt liền quay trở lại, nắm lấy tay người đàn ông kia kéo ra, sau đó một tay ném người ra xa 3 mét.
Sau đó, Ám Lạc xoay người vỗ vỗ ống tay áo Mặc Khanh Vân, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Mặc Khanh Vân: "Lên xe".
Mặc Khanh Vân lúc này mới kịp phản ứng là bị bị sàm sỡ liền chán nản leo lên xe ngựa. Cái tên say kia hình như mới tỉnh táo lại một chút, Ám Lạc liếc gã một cái rồi cũng nhảy lên xe ngựa. Tiểu thị liền đánh xe rời đi, lúc đi ngang qua cái tên say kia thì "phi" một bãi nước bọt.
"Xin lỗi, làm cậu bị sợ hãi rồi". Ám Lạc nhíu mày nói với Mặc Khanh Vân: "Lần này bảo cậu đi theo tôi đúng là lựa chọn sai lầm mà".
Mặc Khanh Vân thật ra không cảm thấy chuyện này có gì, người nọ thậm chí cũng chưa kịp làm gì. Thấy sắc mặt Ám Lạc vô cùng tự trách, Mặc Khanh Vân đưa tay kéo kéo ống tay áo Ám Lạc.
"Không cần xin lỗi, không liên quan đến anh. Tôi không bị sợ hãi, đến đây với anh cũng không phải sai lầm gì. Mỗi ngày tôi ở trong vương phủ cũng muốn mọc nấm luôn rồi, đi ra ngoài một chút cũng tốt".
Ám Lạc vẫn nhíu mày: "Dù sao thì cũng xin lỗi".
Mặc Khanh Vân lắc đầu ngắt ngang lời Ám Lạc còn muốn nói: "Ám Lạc, tôi thật sự rất vui vẻ đối với đề nghị đi cùng với anh một chuyến này, đây là lần đầu tiên có bạn bè hẹn tôi ra ngoài. Tôi không trách anh, anh cũng không cần phải tự trách mình, cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi".
Ám Lạc nhìn Mặc Khanh Vân một lúc lâu liền bật cười: "Lần trước tôi đã cảm thấy Vương phi và người khác không giống nhau, bây giờ thấy thì quả đúng là vậy, tiêu sái thoải mái, không câu nệ tiểu tiết, Ám Lạc rất may mắn có thể làm quen với Khanh Vân".
Mặc Khanh Vân cũng bật cười, rất hưởng thụ lời khen của Ám Lạc: "Tôi cũng rất vinh hạnh có thể làm quen với người bạn tốt như anh".
Hai người trở lại vương phủ đã qua giờ Tuất, Phong Hàn luôn ở chính sảnh chờ đợi, thấy hai người trở về mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên ngoài mặt Phong Hàn không thể hiện gì, không để người khác biết trong lòng hắn rất lo lắng.
Ám Lạc chào hỏi Phong Hàn vài câu rồi trở về viện phía nam, bây giờ đã khá trễ, làm phiền Mặc Khanh Vân lâu như vậy rồi thì hắn cũng không tiện quấy rầy bọn họ thêm.
Phong Hàn nắm tay Mặc Khanh Vân trở về Thiển Vân Cư, nhìn trái nhìn phải cậu một chút, thấy không xảy ra chuyện gì thì mới thật sự yên tâm.
Trước khi ngủ, Mặc Khanh Vân nằm trên giường kể cho Phong Hàn nghe chuyện của Ám Lạc, đương nhiên bỏ qua chuyện suýt chút bị một tên say rượu dây dưa.
"Vương gia, ngài có hiểu nhiều về Lưu Li các không?"
Phong Hàn nghĩ nghĩ, hắn đúng thật là không hiểu biết nhiều, muốn nói thì chỉ là hai bên có quan hệ hợp tác, cũng không biết nhiều về đối phương lắm. Vị các chủ kia cũng chỉ gặp qua một lần năm đó mà thôi.
"Khanh Vân lo lắng việc ta và Lưu Li các hợp tác sao?"
Mặc Khanh Vân thật ra không lo lắng lắm: "Chỉ là thắc mắc Lưu Li các vì sao lại hợp tác với Vương gia mà thôi".
Nghĩ đến đây, Mặc Khanh Vân liền quay mặt nhìn Phong Hàn: "Vương gia, lúc trước ngài nói Lương Trần đồng ý giúp ngài là vì báo ơn lúc trước ngài đã cứu Ám Lạc, nhưng Khanh Vân không nghĩ ra vì sao việc nhỏ như tìm người như vậy lại bảo Ám Lạc đi làm. Theo như lời Thanh Tễ kia nói, Ám Lạc và Mộ Hàn Yên đều là đường chủ, đương nhiên đường chủ có khả năng cũng phân ra nhiều người, một người làm một chuyện khác nhau mà thôi".
"Ừ, em nói rất đúng".
Mặc Khanh Vân thở dài: "Khanh Vân lại ngại không dò hỏi Ám Lạc. Dù sao cũng cảm giác tâm tình của hắn không tốt lắm".
"Khanh Vân, hình như em rất để ý Ám Lạc công tử". Phong Hàn vừa nói, vừa xoay người ôm lấy Mặc Khanh Vân.
Mặc Khanh Vân nghe vậy thì im lặng một chút: "Vâng, Ám Lạc là người bạn đầu tiên của em, Vương gia không cần phải nghĩ nhiều".
Khoé miệng Phong Hàn khẽ cong lên trong bóng đêm: "Sao em biết ta nghĩ gì".
"Đương nhiên là biết. Nếu đặt mình vào trong hoàn cảnh của ngài thì em chắc chắn sẽ nghĩ nhiều". Mặc Khanh Vân nói chuyện trước đến giờ luôn thẳng thắn như vậy, y nghĩ sao thì nói vậy. Nếu Phong Hàn cùng người khác đi ra ngoài, tất nhiên y sẽ miên man suy nghĩ.
Phong Hàn nghe Mặc Khanh Vân nói vậy thì tâm tình cực kỳ tốt, "Vậy Vương phi cũng không cần phải lo lắng, ta bảo đảm cho dù đồng hành cùng ai hoặc có quan hệ gì với người nọ thì chắc chắn ta sẽ nói rõ với em".
Mặc Khanh Vân cũng được những lời này chọc cười, rúc vào trong khuỷu tay của Phong Hàn, nhỏ giọng nói: "Vâng". Y luôn luôn tin tưởng Vương gia.
#Hết chương 52