Sau khi hồi phủ, Phong Hàn đặc biệt chú ý đến Mạnh Hòa An ở lại trong phủ, nhưng chưa phát hiện ra có gì bất thường, nghĩ tới nghĩ lui cũng không phải trong ngày một ngày hai có thể phát hiện bất thường của người này.
Hơn nữa, cái tên Mạnh Hòa An này sau khi điều tra mới biết bối cảnh gia đình của gã cũng có chút vấn đề, có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà kiếp trước chỉ có hắn tự xem Mạnh Hòa An là anh em của mình.
Lúc này, Phong Hàn và Mặc Khanh Vân đang đón tiếp người của Lưu Li Các phái tới: "Minh Linh cô nương, mấy ngày tiếp theo có thể xin cô chiếu cố nhiều hơn".
Minh Linh chắp tay với Phong Hàn, "Vương gia không cần khách khí, trước khi đến Ám Lạc đã dặn dò tôi những việc phải làm".
Mặc Khanh Vân nhìn Phong Hàn đang tươi cười đứng lên: "Vậy đa tạ Minh Linh cô nương, mời Minh Linh cô nương ở lại trong phủ nghỉ ngơi vài ngày, sau này sẽ sắp xếp người dẫn cô tiến cung. Nhưng sau khi tiến cung, xin Minh Linh cô nương cẩn thận hơn một chút, thủ đoạn ngầm trong hậu cung rất đa dạng, mọi chuyện đều phải để ý".
"Vâng, Minh Linh chắc chắn sẽ cẩn thận".
Mặc Khanh Vân gật đầu, tự mình đưa Minh Linh đến thiên viện nghỉ ngơi, lúc trở lại thư phòng thì Phong Hàn đã xem xong thư.
"Vương gia, cô nương tên Minh Linh này có vẻ rất ổn trọng".
Mặc Khanh Vân ngồi xuống bên cạnh Phong Hàn, gần đây hai người đã thân thiết với nhau hơn rất nhiều, ghế dựa rất rộng rãi, lúc không có ai, Mặc Khanh Vân đều ngồi cùng với Phong Hàn.
Phong Hàn quen tay kéo Mặc Khanh Vân qua: "Ừ, Ám Lạc chọn người, y biết ta có chuyện cần làm nên người này cũng có thể yên tâm. Theo như lời Ám Lạc thì cô ta dùng độc rất xuất sắc, như vậy cũng sẽ đề phòng được rất nhiều thủ đoạn".
Mặc Khanh Vân nghe Phong Hàn nói vậy cũng yên lòng: "Vậy là tốt rồi, mẫu phi cuối cùng cũng có thể yên tâm hơn một chút".
Hai ngày sau, cung nữ của Đức phi là bl đúng hẹn đến dẫn Minh Linh tiến cung. Chuyện này Đức phi đã báo cáo với hoàng hậu, bà biết hoàng hậu nhất định sẽ đồng ý.
Minh Linh được bl dẫn theo tiến cung làm cho người khắp nơi đều chú ý. Hoàng hậu vốn tưởng rằng Đức phi vì muốn tranh sủng mới dẫn người tiến cung, lúc bẩm báo nói là cung nữ cũng chỉ vì ngụy trang, không ngờ lại là sự thật. Theo lời của hạ nhân truyền lại thì nhan sắc cung nữ này rất bình thường, Hoàng thượng hẳn là chướng mắt.
Hoàng hậu nhíu mày, nghe xong lời người hầu bẩm báo, phất tay cho người rời đi, cung nữ bên cạnh ghé sát vào nói: "Nương nương, còn cần tiếp tục...."
Hoàng hậu giơ tay ngăn lời ả muốn nói: "Tạm thời quan sát kỹ đã, đừng làm bất cứ điều gì".
Cung nữ cúi đầu lui sang một bên không lên tiếng.
Phong ba nhỏ trong cung cũng không ảnh hưởng đến người bên ngoài.
Phong Hàn bên này dẫn the Mặc Khanh Vân và Dịch Tư Nguyên ra khỏi thành đến biệt viện, một đường cưỡi ngựa khoảng một canh giờ, đến nơi Mặc Khanh Vân mới biết rằng biệt viện của Phong Hàn là dựa vào núi. Thời tiết lúc này ở đây tương đối lạnh hơn, khó trách trước khi đi, Phong Hàn bảo y mặc nhiều quần áo hơn một chút.
Mặc Khanh Vân đi dạo trong biệt viện, đây mới xem như là phong cách của võ tưởng. Quả nhiên trong Vương phủ đã được Phong Hàn ra lệnh sửa chữa khác đi, Mặc Khanh Vân cong cong khóe môi, tâm tình vui vẻ, nghĩ đến Phong Hàn là vì y mới tu sửa Vương phủ liền có chút không thể đè nén suиɠ sướиɠ trong lòng.
Tô Như dẫn theo nha hoàn dâng đồ ăn lên, Phong Hàn sau khi dùng bữa thì đến thư phòng, Thiệu Dật Xuân bẩm báo cho hắn vài chuyện gần đây.
Mặc Khanh Vân dẫn theo Dịch Tư Nguyên đi dạo khắp nơi trong biệt viện, Phù Ngọc Sơn vẫn luôn đi theo bên cạnh, nhìn vẻ mặt Mặc Khanh Vân, mở miệng: "Vương phi, trong thôn trang không giống Vương phủ, nếu có chỗ nào không tốt, Vương phi cứ phân phó tu sửa lại".
Mặc Khanh Vân quay đầu nhìn Phù Ngọc Sơn, cười nói: "Không cần, như vậy rất tốt. Trước kia có phải Vương gia vẫn thường xuyên ở lại đây không?"
"Đúng vậy". Phù Ngọc Sơn nhanh chóng trả lời.
Mặc Khanh Vân gật đầu: "Vương phủ lúc trước có trường luyện võ không?". Một nơi lớn như vậy, chắc là lúc trước Phong Hàn huấn luyện nhóm thân binh ở đây.
"Trước khi tu sửa, Vương phủ cũng không có trường luyện võ, vốn là tứ hợp viện, cho nên...."
Tuy Phù Ngọc Sơn không nói hết, Mặc Khanh Vân cũng đã hiểu. Hoàng thượng không thích người tập võ, đặc biệt không thích Phong Hàn công cao trấn chủ, cho nên ban phủ cho hắn có lẽ cũng không nghĩ đến chuyện này.
Phong Hàn nghe Thiệu Dật Xuân báo cáo xong liền tìm thấy mấy người Mặc Khanh Vân ở trường luyện võ.
"Khanh Vân, thế nào, bên này không giống Vương phủ, nếu có chỗ nào cần tu sửa em cứ việc nói".
Mặc Khanh Vân cười khẽ, Phong Hàn có chút khó hiểu nhìn y. Mặc Khanh Vân hiếm khi thấy Vương gia như vậy thì càng thêm vui vẻ.
"Vương gia, những lời này Ngọc Sơn vừa rồi mới nói qua".
Phong Hàn nhìn Phù Ngọc Sơn: "Ừ, Ngọc Sơn là người theo ta nhiều năm, cũng có suy nghĩ giống như vậy".
Phù Ngọc Sơn lẳng lặng cúi đầu đứng một bên, Mặc Khanh Vân cười tiếp tục hỏi: "À, Ngọc Sơn vẫn luôn đi theo Vương gia sao? Chuyện này em còn chưa từng nói qua, có thể nói được không?"
Phong Hàn gật đầu với Mặc Khanh Vân: "Đương nhiên. Phụ thân của Ngọc Sơn là phó tướng bên cạnh của cậu. Nhưng mà.... Lúc trước ta cũng là luôn đi theo cậu, lúc lên chiến trường tuổi của ta cũng không tính là lớn, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy".
Mặc Khanh Vân hiểu rõ chắc là cha của Phù Ngọc Sơn cũng không còn nữa, ở trước mặt người khác nhắc đến chuyện thương tâm làm Mặc Khanh Vân có chút do dự.
"Ngọc Sơn, xin lỗi".
Phù Ngọc Sơn nghe Mặc Khanh Vân nói liền ngẩng đầu: "Vương phủ không cần xin lỗi, cha cũng là vì trung và nghĩa, chết rất có ý nghĩa, có gì tiếc hận chứ".
Mặc Khanh Vân nhíu mày gật đầu với Phù Ngọc Sơn, người như vậy thật sự rất đáng để người khác kính nể, dù là cha của Ngọc Sơn hay là trung nghĩa của Ngọc Sơn.
"Vương gia, chúng ta đến bên kia xem Nguyên Nhi đi".
Phong Hàn hiểu rõ ý của Mặc Khanh Vân, gật đầu với y. Phù Ngọc Sơn bên cạnh thấy hai người hình như có chuyện khác phải làm nên nhanh chóng cúi người cáo lui. Mặc Khanh Vân ngăn cản hắn lại.
"Ngọc Sơn, ngươi không cần rời đi. Vương gia chắc lại đã sắp xếp người canh gác bên ngoài rồi".
Phong Hàn nhìn bộ dáng đã biết trước của Mặc Khanh Vân thì trong lòng rung động. Hắn thật sự rất thích một Mặc Khanh Vân như thế.
# Hết chương 45