Ngày mười tháng tư, phủ Hộ bộ thượng thư.
Trúc Chính Thanh mang theo mọi người quỳ gối ở cửa chính tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, nghe rằng con trai nuôi Trúc Chính Thanh - Mạc Khanh Vân, phong thái cao nhã, phẩm mạo phi phàm, nhân tài xuất chúng.
Thái Hậu và trẫm nghe được vô cùng hài lòng, đặc biệt chỉ hôn cho Sở Vương Phong Hàn làm chính phi, toàn bộ lễ nghi giao cho Lễ bộ và khâm thiên giám cùng nhau xử lý, ngày mười tám tháng năm thành hôn, khâm thử".
"Tạ Hoàng thượng long ân".
Mạc Khanh Vân tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng có một tia vui vẻ không che giấu được, y có thể gả cho người mình tâm tâm niệm niệm, đây là may mắn đến mức nào chứ.
Tiễn người tuyên chỉ rời đi, cả nhà Trúc Chính Thanh trở lại chính sảnh, Mạc Khanh Vân nâng thánh chỉ đứng đầu tiên, Trúc Chính Thanh nhìn không ra Mạc Khanh Vân rốt cuộc là có vui vẻ hay không, chỉ có thể tượng trưng an ủi vài câu.
"Khanh Vân, Hoàng thượng an bài thế này cũng là có lòng, con đi theo Sở Vương, nói vậy cũng thoải mái hơn so với ở Trúc gia, còn là tứ hôn chính phi đã rất tốt rồi".
Mạc Khanh Vân sống nhờ ở phủ thượng thư, kỳ thật là Hoàng thượng sắp xếp để giám thị, lại mệnh hắn moi ra bí mật của Vũ tộc từ Mạc Khanh Vân, chỉ là mấy năm nay không thu hoạch được gì làm hắn trước mặt Hoàng thượng cũng không được hòa nhã, Trúc Chính Thanh cũng có chút khó chịu, hắn sợ Hoàng thượng đa nghi lại hoài nghi hắn có tin tức mà không báo, hiện giờ cái tên phiền toái Mạc Khanh Vân này có thể rời khỏi Trúc phủ cũng làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Đông Liên cười nói: "Không phải thế sao, này gả đi chính là chính phi, trong phủ Sở Vương còn không phải giao cho ngươi quản lý, chỉ là nghe nói cùng ban ân còn có Thôi Phàm Mộng - tiểu tiểu thư nhà Thôi thị lang, Hoàng thượng đây là suy xét cho Sở Vương không thể vô hậu đấy".
"Khụ khụ khụ".
Trúc Chính Thanh ho khan hai tiếng để phu nhân hắn bớt tranh cãi, Bạch Đông Liên bĩu môi cũng không nhiều lời nữa.
Mạc Khanh Vân chịu đựng không nổi giận, cười nói với Trúc Chính Thanh: "Đa tạ Hoàng thượng ban ân, cũng đa tạ Trúc bá phụ đã chăm sóc thời gian qua".
Bạch Đông Liên hừ lạnh một tiếng: "Ngươi chỉ là con nuôi trên danh nghĩa của Trúc gia ta, nhưng của hồi môn nhà chúng ta không ra nổi".
Mạc Khanh Vân gật gật đầu: "Không dám để bá phụ ra tiền, con nghĩ Hoàng thượng tứ hôn cũng đã nghĩ đến tình huống của con, hẳn là cũng không hy vọng xa vời con có thể lấy ra chút lễ hỏi gì".
Bạch Đông Liên trợn trắng mắt không trả lời lại Mạc Khanh Vân, Trúc Niệm Song bên cạnh yên lặng hồi lâu nhịn không được mở miệng nói: "Ngươi gả cho Sở Vương rất tốt, Sở Vương anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, gả cho hắn là phúc khí của ngươi".
"Cái nha đầu chết tiệt này nói cái gì đó, đi vào trong cho ta".
Bạch Đông Liên mở miệng khiển trách Trúc Niệm Song, Trúc Niệm Song thở phì phì trừng mắt liếc nàng một cái, chạy vào trong.
Nàng cũng không phải nói ngoa, mỗi lần Phong Hàn hồi kinh đều nhấc lên gợn sóng, tiểu thư nhà nào cũng muốn ra đường trộm liếc mắt một cái.
Thôi gia, hậu viện.
Thôi Phàm Mộng xé rách chiếc khăn trong tay: "Dựa vào cái gì hắn lại là chính phi a, một nam nhân còn có mặt mũi làm chính phi sao".
"Ai ui, con gái bảo bối của ta, con bớt tranh cãi đi, lời này truyền tới tai Hoàng thượng là không được".
Lương Nhuế Lan ngồi một bên trấn an nàng.
Thôi Phàm Mộng vẫn còn nổi giận, trong lòng rất không thoải mái.
Lương Nhuế Lan vuốt vuốt tay nàng: "Ngươi nha đầu ngốc này, con lo lắng cái gì.
Hoàng thượng tứ hôn nam thế cho Sở Vương là vì cảnh cáo hắn, đây là kết quả không thể thay đổi, con lại sợ cái gì.
Chờ con hoài hài tử, còn sợ không thể áp một người nam nhân sao? Đến lúc đó trong phủ còn không phải do con định đoạt sao".
Tuy rằng mọi người đều biết Hoàng thượng là cảnh cáo Phong Hàn mới tứ hôn nam thê, nhưng Phong Hàn vẫn là đối tượng hàng đầu các nhà muốn kết thân, rốt cuộc thì Phong Hàn vẫn là tay cầm trọng binh, tương lai như thế nào ai có thể đoán được.
Thôi Phàm Mộng lúc này mới phản ứng được ý của nương nàng, cuối cùng cũng nguôi giận một ít: "Còn không phải là một tên nam nhân, còn có thể như thế nào, ta cũng không tin Thôi Phàm Mộng ta không giành được tâm Sở Vương".
Lương Nhuế Lan nhìn con gái vừa lòng gật đầu, nàng tin tưởng con gái nàng nhất định có thể có ngày xuất đầu.
# Hết chương 4
====.