*Sau khi đọc một bài viết về cách xưng hô của người Việt xưa của nhà Xương, GinL quyết định vẫn để xưng hô "em" cho Mặc Khanh Vân. Nhưng đổi tự xưng "Ta" thành "Tôi". Có thể sẽ giảm đi phong cách cổ trang Trung Quốc, nhưng cảm giác gần gũi và thuần Việt hơn.
Phong Hàn nhìn Mặc Khanh Vân an ủi một con hổ con, cũng không vội vã truy hỏi làm sao y biết nó ở đây.
Mặc Khanh Vân sau khi bình tĩnh lại mới nhớ đến Phong Hàn còn ở đây, quay đầu nhìn hắn, có chút khó nói: "Vương gia, em có thể mang nó trở về không?"
Phong Hàn im lặng nhìn người kia một lát: "Có thể".
Mặc Khanh Vân được câu trả lời thì cười đến vui sướng, xoay người nhìn con hổ nhỏ trong bụi cây, đưa tay ôm lấy nó. Con hổ nhỏ cũng không có một chút giãy giụa, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Mặc Khanh Vân.
Phong Hàn đành phải che chở Mặc Khanh Vân, dẫn y trở lại nơi lúc nãy bọn họ xuống ngựa. Phù Ngọc Sơn thấy hai người trở về mới nhẹ nhàng thở ra, Vương gia không cho hộ vệ đi theo khiến bọn họ vô cùng lo lắng cho dù võ công của Vương gia căn bản không cần bọn họ bận tâm.
"Khanh Vân ca ca". Dịch Tư Nguyên đến bên cạnh Mặc Khanh Vân, nhìn con hổ nhỏ trong ngực y.
Mặc Khanh Vân cười gật đầu với nó, "Không có việc gì, nó sẽ ổn thôi".
"Chúng tôi trở về đi". Phong Hàn lên tiếng, lúc này Mặc Khanh Vân mới nhớ đến việc mình làm gián đoạn hứng thú đi săn của mọi người, nhưng vì lúc nãy thấy bộ dáng của con hổ kia nên mới thất thố như vậy.
"Vương gia, mọi người tiếp tục đi, đã bị em làm mất hứng rồi".
Phong Hàn lắc đầu: "Chúng tôi trở về, để cho bọn họ tiếp tục là được rồi".
Tuy sắc mặt của Mặc Khanh Vân lúc này đã tốt hơn một chút, nhưng Phong Hàn không biết chính xác là y bị làm sao, không dám dẫn y chạy tới chạy lui, để y trở về trại một mình lại không yên tâm nên đành phải trở về cùng.
Đội thân binh còn lại được ra lệnh tiếp tục đi săn, Phù Ngọc Sơn và Dịch Tư Nguyên cùng hai người bọn họ trở về nơi hạ trại.
Trong lều trại chỉ có Phong Hàn và Mặc Khanh Vân, y vẫn luôn chú ý tình trạng của hổ nhỏ, kiểm tra qua một lượt hình như vẫn chưa bị thương, chắc là đã kịp được giấu đi trước khi mẹ nó bị gϊếŧ, nghĩ đến đây Mặc Khanh Vân lại nhíu mày.
Người làm mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, cho dù là con người hay động vật. Mặc Khanh Vân nhìn hổ nhỏ lại nhớ đến mình năm đó, còn có đám trẻ cùng nhau chạy thoát, những chuyện của năm đó vẫn còn như rõ ràng trước mắt.
Phong Hàn thấy thần sắc Mặc Khanh Vân lại trở nên không tốt, trong lòng vô cùng lo lắng: "Khanh Vân, có chuyện gì lo lắng có thể nói với tôi".
Mặc Khanh Vân lấy lại tinh thần nhìn Phong Hàn, trong mắt tràn đầy bi thương. Những năm gần đây, hận thù của tộc nhân giống như một tảng đá gắt gao đè nặng trong lòng y. Đám Dịch Tư Nguyên còn nhỏ, lúc trước thất lạc chỉ có một đứa nhỏ hơn y hai tuổi, cũng không biết bọn họ bây giờ ra sao rồi nữa.
"Vương gia, em chỉ là bị con hổ nhỏ này gợi lên chút chuyện cũ, trong lòng có chút khó chịu".
Phong Hàn cũng đoán được đại khái là liên quan đến chuyện lúc trước. Năm đó lúc Vũ tộc bị gϊếŧ, Mặc Khanh Vân chắc là mới chỉ 12 tuổi. "Em nhìn con hổ nhỏ này thì nghĩ đến chuyện lúc trước được ba mẹ giấu đi sao?"
Mặc Khanh Vân gật đầu, cho dù không nói thì Phong Hàn cũng có thể đoán được: "Khi đó em cũng giống con hổ nhỏ này, được mẹ giấu đi, mà bọn họ thì...."
Phong Hàn thấy Mặc Khanh Vân suýt nữa đã rơi lệ, chỉ có thể tiến lên ôm chặt: "Không muốn nói thì không cần phải nói".
Mặc Khanh Vân lắc đầu, những việc này sớm muộn gì cũng sẽ nói ra: "Vương gia, Khanh Vân rất đau lòng. Những việc này chưa từng nói với bất kỳ ai".
"Khanh Vân, lúc trước tổng cộng chạy thoát mấy người".
"Tổng cộng 5 người, em, Tư Nguyên, còn ba đứa trẻ khác. Một người nhỏ hơn em hai tuổi, còn hai đứa kia nhỏ hơn Tư Nguyên một hai tuổi. Nhưng chúng em đều bị phân tán, là em không bảo vệ tốt cho bọn chúng. Bọn chúng còn nhỏ như vậy, trong đó còn có một em gái nhỏ".
Mặc Khanh Vân nói đến đây thì bật khóc, Phong Hàn thấy bộ dáng đau khổ của y thì trong lòng đau đớn không thôi, lúc này nói cái gì cũng không đúng.
Phong Hàn chỉ có thể nghe Mặc Khanh Vân khóc lóc xin lỗi với mẹ mình, nói rằng không biết bọn họ sống hay chết, nói cầu ông trời cho bọn họ một ít cơ hội, để bọn họ có thể sống tốt.
Phong Hàn thở dài, ôm Mặc Khanh Vân thật chặt, người trong ngực đã khóc đến không ra bộ dáng, có lẽ tâm sự nhiều năm vẫn luôn đè nặng trong lòng, Tư Nguyên còn quá nhỏ, Khanh Vân không thể nào nói cho nó nghe những thống khổ này, chỉ có thể yên lặng tự chịu đựng một mình.
Mà kiếp trước mình vẫn luôn xem thường Khanh Vân, mặc kệ y ở trong Vương phủ tự sinh tự diệt, cuối cùng Khanh Vân lại chết cùng với hắn, vứt bỏ thù nhà hận tộc cùng với vài người thân ít ỏi trên đời mà ra đi theo hắn, thế mà tên khốn nạn như hắn lại còn có cơ hội ôm chặt người này một lần nữa.
Phong Hàn cắn chặt khớp hàm, nhịn xuống hận ý trong lòng, mối hận này không chỉ hận những người kiếp trước phản bội hắn, mà càng là hận chính mình.
Mặc Khanh Vân khóc đến ngủ quên trong ngực Phong Hàn, hắn ôm thật chặt người mà ngay cả trong mơ cũng còn nức nở, đau lòng đến không thở nổi, cho dù hắn có hối hận đến mức nào thì bây giờ cũng đã có thể làm lại từ đầu.
Trong lòng Phong Hàn biết, có một ngày tự mình sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Mặc Khanh Vân, nói cho y biết kiếp trước mình có bao nhiêu khốn nạn, sau đó sẽ tùy theo Mặc Khanh Vân quyết định có tha thứ cho hắn hay không, có còn đồng ý đi cùng hắn trong quãng đời còn lại hay không. Trước lúc đó, hắn chỉ cần đối xử với y tốt hết mức có thể, nếu khi đó Khanh Vân không thể tha thứ cho hắn, thì chỉ cầu xin y một điều rằng bất kể Khanh Vân ở nơi nào, hắn cũng sẽ đi theo đến khi linh hồn tan biến mới thôi.
# Hết chương 39
Link cho các bạn cần đọc bài viết về cách xưng hô trong của người Việt xưa: