Phong Hàn trong Tử Vân điện tĩnh dưỡng mấy ngày, trong lòng lại có chút bực bội và cấp bách.
Khi thương thế tốt hơn thì thượng triều, cũng giống như đời trước, Minh Sùng Đế trên triều hạ chỉ, phong hắn là Sở Vương.
Sau khi hạ chỉ cũng không có ban thưởng khác, quan tâm vài câu bảo hắn chú ý nghỉ ngơi, có thể không cần phải sốt ruột thượng triều.
Phong Hàn trái lương tâm nói lời cảm tạ với phụ hoàng, sau đó đứng một bên không nói chuyện nữa.
Hiện tại hắn chỉ quan tâm chuyện sau đó, hắn nhất định phải bảo đảm Mạc Khanh Vân có thể gả cho hắn một lần nữa, sai lầm đời trước, một đời này sẽ lại không tái diễn nữa.
Sau khi hạ triều, Phong Hàn đến Tử Vân điện, hắn cần phải nói chuyện với Đức Phi rồi mới hồi phủ.
Đức phi nhìn thần sắc con trai liền biết hắn tới để cáo biệt với nàng để hồi phủ.
"Mẫu phi cũng là muốn con tĩnh dưỡng tốt một chút, người trong phủ con không đủ, làm sao có thể chăm sóc cho con, con lại không có người tri tâm bên cạnh".
"Mẫu phi, nhi thần giờ đã không còn trở ngại nữa, ở lại trong cung thật sự có rất nhiều bất tiện, miễn cho mang tai mang tiếng".
Đức phi cau mày nhìn Phong Hàn, "Phụ hoàng con nói với ta đã chọn người thành thân sau khi phong vương cho con".
Phong Hàn vẻ ngoài giống như bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã là sông cuộn biển gầm, hắn lúc này mới nhớ, đời trước mình không kiên nhẫn nghe Đức phi nói chuyện đại hôn, hắn cũng không muốn thành hôn sớm như vậy, mà biết Minh Sùng Đế tứ hôn cho hắn là một nam thê thì trong lòng lại càng bực bội.
Hắn biết trong lòng Minh Sùng Đế đối với hắn vẫn luôn có khúc mắc, không muốn hắn vì có chiến công mà nắm binh quyền, phong vương là khen thưởng, còn tứ hôn lại là dằn mặt hắn.
Đức phi nói chuyện này, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng nàng lại có thể làm gì chứ.
Lệnh cha mẹ, lời người mai mối, huống chi là hoàng gia, hôn sự của hoàng tử, hoàng đế không thể không can thiệp.
"Hoàng Thượng muốn Mạc Khanh Vân làm nam thê của con".
Đức phi nói xong thì im lặng, vốn nghĩ sẽ thấy Phong Hàn nổi giận, kết quả không có gì xảy ra.
Đời trước, lúc này Phong Hàn quả thực rất tức giận, hơn nữa trong lúc tức giận căn bản không quản Đức phi lúc sau nói gì, hiện tại hắn lại muốn nghe thử xem Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý gì.
Đức phi thấy Phong Hàn không có bộ dáng tức giận, trong lòng cảm thán con trai cũng trưởng thành hơn rồi, cuối cùng có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện như vậy.
"Con chắc là không biết, Mạc Khanh Vân là người của Vũ tộc, năm đó Vũ tộc đã gần như diệt tộc, chỉ có vài người còn sống.
Mạc Khanh Vân này là một trong số đó.
Năm đó sau khi được đón về, cậu ta sống nhờ ở nhà Trúc Chính Thanh.
Trúc Chính Thanh là quan viên dưới trướng của Vũ tộc năm đó".
Phong Hàn đã biết Mạc Khanh Vân là người Vũ tộc, nhưng đó là do kiếp trước sau khi bọn họ thành thân bị người khác trêu chọc hắn mới biết được.
Đức phi cũng không quản Phong Hàn đang nghĩ gì, tiếp tục nói: "Truyền thuyết Vũ tộc có một bảo vật, có thể khởi tử hồi sinh, chỉ là bảo vật này rốt cuộc là gì thì cơ bản không có ai biết.
Nghĩ đến gần như toàn bộ người Vũ tộc đều tai họa ngập đầu, cũng là bởi vì truyền thuyết này".
Đức phi nói điều này cũng rất thổn thức, "Vốn dĩ phụ hoàng con cũng là muốn biết gì đó từ Mạc Khanh Vân, xem ra là không có kết quả, lúc này mới đem hắn gả cho con, nghe nói đứa bé kia ở Trúc gia cũng không tốt, không biết tứ hôn cho con là phúc hay họa.
Ta biết, con tất nhiên biết rõ dụng ý của phụ hoàng, hắn chính là kiêng kị con công cao trấn chủ, nên mới ban nam thê cho con để chặt đứt ý niệm, sinh ra ở nhà đế vương, những việc này con cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ta cũng không chờ đợi con có thể đạt được bao nhiêu thành tựu to lớn, chỉ hy vọng con có thể sống sót thật tốt".
Trong lòng Phong Hàn biết rõ mẫu phi của hắn vẫn là quá mức thiện tâm, mục tiêu của tranh đoạt không phải chỉ là nhẹ giọng sống sót, mà là ai có thể là người cuối cùng ngồi lên vị trí kia, người đó mới có thể sống sót.
"Mẫu phi, nhi thần hiểu rõ, chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới làm, sẽ không hành động lỗ mãng".
Đức phi vừa lòng gật đầu: "Hàn nhi đã trưởng thành hơn rồi".
Phong Hàn trong lòng cười khổ, hắn suy nghĩ cẩn thận này, là bởi vì cái giá phải trả của đời trước quá thảm, một đời này, sẽ không xúc động làm hỏng việc nữa.
Chết qua một lần mới hiểu được, Nhược Thành nhìn như yên bình, nhưng lại là một chiến trường khác..
# Hết chương 3.