Phong Hàn bận rộn đến giờ Tuất mới từ thư phòng trở về Thiển Vân cư.
Thấy Mạc Khanh Vân ngồi ở bàn ăn ngoài sảnh Thiển Vân cư chờ hắn, bước chân hơi nhanh một chút đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Có thể không cần chờ ta".
Mạc Khanh Vân nhìn Phong Hàn cười cười, dung nhan tuyệt mỹ kia làm Phong Hàn sửng sốt trong một chớp mắt.
"Không có việc gì, ta có thể chờ".
Phong Hàn nghe câu này, trái tim lại lần nữa co rút đau đớn, nhớ tới kiếp trước Mạc Khanh Vân nói đợi hắn mười năm, loại tư vị này thực sự không hề dễ chịu.
"Nếu có lần sau, em sai người đi kêu ta một tiếng, có khi ta sẽ quên thời gian".
Phong Hàn kiếp trước chưa từng để ý sẽ có người chờ hắn, đều bận rộn đến mức không còn gì làm mới hồi phủ.
"Được".
Mạc Khanh Vân cười đáp ứng, đưa cho Phong Hàn đũa bạc và chén.
Phong Hàn tự nhiên nhận lấy, hai người ăn cơm cũng không để tiểu thị chia thức ăn, Mạc Khanh Vân thì không quen, Phong Hàn thì là không chú ý, như vậy ngược lại hai người có vẻ thân cận một chút.
"Tn không ở cùng chúng ta à?".
Phong Hàn lúc này mới nhớ tới cậu nhóc hôm nay vào phủ.
Mạc Khanh Vân dừng một chút: "Không được, ta an bài hắn ở Thanh Vân cư".
Phong Hàn gật gật đầu: "Không cần quá mức để ý, ta đã đồng ý để em đón nó nhập phủ, làm người thân của em, cùng nhau dùng cơm cũng không ngại.
Em trước kia làm như thế nào hiện giờ có thể tùy ý như cũ, trong phủ không có nhiều quy củ như vậy".
Phong Hàn đại khái có thể biết rõ suy xét của Mạc Khanh Vân, sợ là nhiều ít có chút không được tự nhiên, hắn trong lòng cảm thấy Mạc Khanh Vân không phải loại người sẽ bị quy củ trói buộc.
"Đa tạ Vương gia".
Mạc Khanh Vân đưa chén cho Phong Hàn, trong mắt tràn đầy mến mộ.
Phong Hàn bị ánh mắt như vậy nhìn đến có chút sợ hãi, trốn tránh tiếp tục ăn cơm.
Tươi cười của Mạc Khanh Vân cứng lại trong chớp mắt, rồi cũng tiếp tục ăn, trên bàn cơm lại không ai mở miệng nói chuyện.
Buổi tối theo thói quen là Mạc Khanh Vân đi tắm, sau đó Phong Hàn mới đi, Mạc Khanh Vân có chút muốn hỏi Phong Hàn về chuyện tu sửa sân, nhưng vẫn không có cơ hội.
Mấy ngày qua Mạc Khanh Vân thật sự quá mức mỏi mệt, có lẽ chuyện dtn làm y cảm thấy buông xuống một kiện tâm sự, nghĩ nghĩ lại ngủ quên mất.
Phong Hàn trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Mạc Khanh Vân đã ngủ say, tay chân nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, nhìn người mãi đến lúc mệt mỏi mới nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là một giấc này lại ngủ không yên, trong mơ, Phong Hàn lại trải qua chuyện kiếp trước một lần nữa.
Đại hoàng tử mang theo quan binh đến làm hắn trở tay không kịp, trên dưới Vương phủ đều bị liên lụy bỏ tù, trong ngục đủ loại đều trở nên rõ ràng.
Đại hoàng tử phái người nghiêm hình tra tấn nhất định phải để Phong Hàn thừa nhận việc tạo phản.
Người hầu Vương phủ có không ít đều là người xưa của Lạc gia, ai lại chịu bán đứng chủ tử, huống chi để bọn họ thừa nhận chuyện không thành có, Phong Hàn nhìn bọn họ chịu không nổi dày vò mà chết đi.
Lại lúc ở trong ngục nghe tin mẫu phi bệnh chết, cữu cữu ở trong triều nâng lên nghi ngờ cũng bị liên lụy, lại mơ thấy Ngọc Sơn dẫn người cứu hắn bị vây công xử tử, cuối cùng hắn và Mạc Khanh Vân cùng nhau uống rượu độc bị vứt xác ngoài đồng hoang, từng màn cảnh tượng tái hiện, rõ ràng phảng phất làm hắn thấy như lại một lần nữa phải trải qua.
"Không, không cần, Khanh Vân, Khanh Vân, Khanh Vân...".
Phong Hàn trằn trọc nhắm mắt lắc đầu, Mạc Khanh Vân ở một bên ngủ không được, vừa nghe tiếng bị đánh thức, y còn tưởng rằng mình bị ảo giác, bộ dáng Phong Hàn nhíu mày thế này Mạc Khanh Vân vẫn chưa từng nghĩ đến.
"Vương gia, Vương gia...".
Mạc Khanh Vân nhẹ nhàng lắc lắc người đang gặp ác mộng.
Phong Hàn cảm giác có người đụng vào mình, duỗi tay ngăn lại, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh nến ẩn ẩn xuyên qua màn giường hắt vào, Phong Hàn thở hổn hển bình phục lại tâm tình của mình.
"Vương gia, người không sao chứ".
Mạc Khanh Vân vẫn lo lắng, nhẹ giọng dò hỏi.
Phong Hàn nghe giọng Mạc Khanh Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn người trước mắt nhíu mày lo lắng, hắn đưa tay dùng sức kéo Mạc Khanh Vân vào trong lòng.
Mạc Khanh Vân thoáng hoảng sợ rồi lại yên tâm, thông qua tiếp xúc thân thể với Phong Hàn nghe tiếng tim hắn đập dồn dập, Mạc Khanh Vân đưa tay vòng lấy Phong Hàn, vỗ nhẹ lưng hắn.
# Hết chương 12.