Tình cảnh lúc này ít nhiều có chút xấu hổ, Mạc Khanh Vân tự nhiên hiểu đây là thủ đoạn Thôi Phàm Mộng làm cho Phong Hàn đau lòng, y xuất hiện đúng thật có chút sai thời điểm.
Phong Hàn nhìn người nửa quỳ rạp trên mặt đất thiếu chút nữa là đá cho một cước.
Chỉ là nghĩ đến nàng là nữ nhân, lúc này vô duyên vô cớ đá cũng quá mức đột ngột.
"Nếu cô thích ngồi dưới đất thì tiếp tục ngồi đi".
Phong Hàn nói xong liền trực tiếp đến thư phòng, chỉ để lại Thôi Phàm Mộng còn đang ngồi ngốc tại chỗ, còn có Mạc Khanh Vân không biết như thế nào lại có chút buồn cười.
Trong thư phòng, Phong Hàn nhìn tin tức thuộc hạ dâng lên cho hắn.
"Ngọc Sơn, ngươi an bài xuống, nhất định phải là người tin được".
Phong Hàn đưa cho Phù Ngọc Sơn một phong thư khác, "Tin này cần phải giao cho Lương Trần, hắn sẽ cho ngươi biết phải làm như thế nào".
Phù Ngọc Sơn gật đầu: "Vâng, Vương gia yên tâm".
Nhìn Phù Ngọc Sơn rời đi, Phong Hàn mới hơi chút yên tâm.
Đời trước quá nhiều chuyện hắn chưa từng hỏi, một đời này vì bảo đảm mọi người an toàn, cần phải làm được vạn vô nhất thất, may mắn, Lương Trần cũng coi như là người đáng tin.
Năm đó ở biên quan, Phong Hàn vô tình giúp một người đàn ông, người nọ tên là Ám Lạc, lúc sau có người đến đón, Phong Hàn mới biết được hóa ra người nọ lại là môn nhân của Lưu Ly Các nổi danh giang hồ, mà chủ nhân Lưu Ly các, Lương Trần cũng hứa hẹn với Phong Hàn rằng nếu một ngày cần trợ giúp có thể tìm bọn họ.
Sau khi trọng sinh trở về, Phong Hàn liền sắp xếp người tìm Lưu Ly các, cũng may lúc trước Lương Trần để lại tín vật, bằng không cho dù hắn phái ra bao nhiêu người cũng sợ là tim không thấy Lưu Ly các.
Phong Hàn đề bút tiếp tục viết an bài kế tiếp.
Mạc Khanh Vân bên này nhìn Thôi Phàm Mộng ngây ngốc tại chỗ thì mang theo Dịch Tư Nguyên và Nguyên Thanh lập tức rời đi, Thôi Phàm Mộng nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng Mạc Khanh Vân, nha hoàn bên cạnh tiến lên đỡ cô ta đều bị đẩy trở ra.
Trở lại tiểu viện của mình cũng quăng vỡ không ít thứ, thậm chí bắt lấy một người để xả giận, chỉ tiếc chuyện của cô ta không có ai thèm để ý.
Mạc Khanh Vân sai người dọn dẹp viện lạc cách vách Thanh Vân cư, nghĩ nghĩ nếu để Dịch Tư Nguyên ở cùng một viện với y cũng không thích hợp, chỉ có thể sắp xếp một chỗ gần nhất.
Nguyên Thanh ôn hòa bưng nước trà điểm tâm lên cho Mạc Khanh Vân, "Vương phi, đã cho người dọn dẹp, xong rồi nên báo cho yp".
Mạc Khanh Vân cười gật gật đầu: "Nguyên Thanh, ngươi bao lớn rồi".
Nguyên Thanh nghe Vương phi hỏi chuyện liền nhanh chóng dừng bước, "Hồi Vương phi, tiểu nhân năm nay mười ba tuổi".
"Nói như vậy ngươi và tiểu nhân bằng nhau".
Mạc Khanh Vân cười mở miệng, "Ngươi ở Vương phủ được bao lâu rồi".
"Hồi Vương phi, tiểu nhân ở Vương phủ hai năm, nhưng tiểu nhân là hậu nhân của người xưa ở Vương phủ, chắc chắn sẽ trung thành và tận tâm".
Nguyên Thanh trả lời rất cẩn thận.
Mạc Khanh Vân nhìn cậu nhóc cười cười, "Không có việc gì, không phải nói chuyện này, ta tin tưởng người do Vương gia an bài.
Còn nữa, không cần phải trả lời như vậy, tùy ý bắt lính theo danh sách đi".
Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn vào mắt Mạc Khanh Vân, gật đầu đáp: "Vâng, Vương phi".
"Trong phủ ban đầu đều do An quản gia quản lý sao? Không nghĩ tới Vương phi bố trí đều rất lịch sự tao nhã".
Trước khi Mạc Khanh Vân được gả đến Vương phủ, cho rằng Phong Hàn chỉ biết mang binh đánh giặc, sao hiểu được hai chữ phong nhã, nhưng không ngờ trong phủ cũng không phải là không thú vị như y nghĩ.
Nguyên Thanh nghĩ nghĩ ý tứ của Mạc Khanh Vân: "Không phải Vương phi, trước kia trong phủ không phải như thế, bỗng nhiên có một ngày, à, chính là từ sau khi Vương gia được phong Vương trở về từ trong cung, liên phân phó quản gia bá bá sắp xếp tu sửa sân, còn đổi tên vườn, chủ viện ở đây mỗi sân đều có chữ Vân".
Nguyên Thanh ngượng ngùng sờ sờ đầu: "tiểu nhân cũng không hiểu, là nghe bá bá nói".
Mạc Khanh Vân kinh ngạc nhìn Nguyên Thanh, trong lòng lại là bách chuyển thiên hồi, chủ viện đều có chữ Vân sao? Là hắn muốn như vậy sao?
# Hết chương 11.