Trương Mạn Đường có thói quen vào mỗi buổi tối sẽ xem phim, sau đó cầm một cuốn sổ nhỏ ở bên cạnh tập trung ghi chép lại những điểm diễn xuất hay của các diễn viên. Nhưng mà buổi tối ngày hôm nay, lúc ngồi ở trước màn hình máy tính, đầu óc cậu lại không thể tập trung được, trước mắt chỉ toàn là hình ảnh của Trương Dạng mà thôi.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải nhạc chuông quen thuộc thường ngày của cậu, mà là một loại nhạc chuông mặc định khác. Lúc này Trương Mạn Đường mới nhớ ra chiếc điện thoại Lamborghini mà Trương Dạng mới tặng cho mình vẫn còn ở trong hộp, là chiếc điện thoại đó đang rung, trên màn hình cảm ứng 5 inch xuất hiện một dòng chữ Daddy khiến cho gương mặt của Trương Mạn Đường thoáng ửng hồng. Thì ra, Trương Dạng đặt cái tên này cho số điện thoại của hắn.
"Ừm... Trương tổng"
Người ở đầu dây bên kia dùng giọng nói nam tính đáp lại:
"Em gọi tôi là gì?"
Trương Mạn Đường nhớ ra kim chủ nói với cậu rằng, ở bên ngoài cậu gọi hắn là Trương Dạng, còn trên giường phải gọi hắn là daddy, bây giờ cậu đang ở trên giường nhưng không làm chuyện kia với hắn, vậy thì nên gọi hắn là Trương Dạng hay là daddy đây. Trương Mạn Đường ở bên này suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định lên tiếng:
"Daddy"
Đầu dây bên kia im lặng, Trương Mạn Đường lo lắng không thôi, cậu gọi sai rồi hay sao.
Trương Dạng vừa mới cho Tiểu Tu đi ngủ, quay trở về phòng ngồi ở trên giường một lúc lại nhớ đến hình ảnh của cún con trong xe, mới lấy điện thoại gọi cho cậu, nhân tiện nói cho cậu biết chuyện hủy hợp đồng với Tây Hải. Không nghĩ tới cún con này bây giờ lại gọi hắn một tiếng daddy, hay là cố tình làm khó hắn đây.
"Gọi tôi là daddy là muốn tôi đến chỗ của em sao?"
Trương Mạn Đường sợ Trương Dạng hiểu nhầm ý của mình, vội vã giải thích:
"Không phải, chỉ là bây giờ em đang ngồi ở trên giường, anh cũng từng nói ở trên giường phải gọi anh như vậy"
Trương Dạng khàn giọng:
"Vậy sao, vậy mở video call cho tôi xem"
Mở video call sao, Trương Mạn Đường đưa tay vỗ vỗ mặt mình một chút, sau đó đặt thoại tựa vào màn hình máy tính, mở video call kết nối tới Trương Dạng.
Trương Mạn Đường hơi giật mình khi nhìn thấy Trương Dạng bây giờ đang không mặc áo, bởi vì điện thoại chỉ có thể nhìn được nửa người phía trên của hắn mà thôi cho nên không biết hắn ở bên dưới... có mặc quần hay không nữa. truyện đam mỹ
"Ở nhà thì ra là mặc loại đồ ngủ đó"
Trương Mạn Đường cúi đầu, cậu bây giờ đang mặc một bộ đồ ngủ thu đông bình thường, áo thun màu xám giữ nhiệt hơi bó sát người có thiết kế cổ tròn, quần dài cùng chất liệu, là một bộ đồ ngủ nam bình dân dễ tìm.
"Vâng, em tùy tiện chọn thôi"
Trương Dạng khẽ mỉm cười, tùy tiện chọn thôi sao, mặc lên lại rất hợp:
"Ngày mai sẽ có người đến tìm em để giúp em hủy hợp đồng với Tây Hải"
Trương Mạn Đường nghe thấy thế thì giật mình, hủy hợp đồng với Tây Hải sao, cậu ký hợp đồng với công ty đó 10 năm, bây giờ mới chỉ hết 5 năm mà thôi, nếu như đơn phương chấm dứt hợp đồng sẽ phải chịu tiền bồi thường:
"Em ký hợp đồng với Tây Hải 10 năm, thời hạn hợp đồng vẫn còn chưa hết"
Trương Dạng không muốn để cún con nhà mình bị người khác ức hiếp, có muốn ức hiếp đi chăng nữa cũng chỉ có thể một mình hắn được làm mà thôi:
"Tây Hải không thích hợp với em, em đến Trình thị đi, tôi đã sắp xếp em với bên đó rồi"
Trương Mạn Đường nghe thấy thế thì ngẩn người, Trình thị? Có phải là công ty giải trí Trình thị có cả ảnh đế và ảnh hậu năm nay hay không? Công ty đó còn ở rất gần khu nhà của cậu, mỗi lần cậu đi đến Tây Hải đều sẽ nhìn đến tòa nhà của Trình thị, đây là nơi mà mọi nghệ sĩ đều luôn muốn bước chân vào:
"Trình thị? Là công ty giải trí Trình thị đào tạo rất nhiều ca sĩ, diễn viên nổi tiếng sao. Ảnh đế Lý Đồng Dương và ảnh hậu Chu Khởi Nhi đều là người của công ty đó"
Trương Dạng nhìn dáng vẻ bất ngờ mở lớn hai mắt kia của Trương Mạn Đường thì khẽ mỉm cười, chỉ là đổi công ty mà thôi, có nhất thiết phải sửng sốt như vậy:
"Tôi không biết, chỉ biết trụ sở làm việc của nó rất gần chỗ em ở"
Trương Mạn Đường thật đúng là sung sướng đến muốn phát điên lên, cậu quả thật sẽ có cơ hội bước chân vào Trình thị, trở thành nghệ sĩ của công ty đó hay sao, nếu như thật sự được vào Trình thị, nhất định sẽ tốt hơn khi ở Tây Hải trước đây. Trình thị luôn quảng bá nghệ sĩ rất mạnh, nhưng mà cậu nhớ ra bản thân mình vẫn còn 5 năm ràng buộc nữa với Tây Hải, đơn phương hủy bỏ hợp đồng như thế sẽ phải bồi thường một số tiền rất lớn, mà cậu hiện tại thì nghèo rớt mồng tơi rồi.
"Em ở Tây Hải còn 5 năm nữa..."
Trương Dạng thật muốn chui qua màn hình điện thoại di động đến thô bạo ăn sạch cún con ngay lúc này, dáng vẻ của cậu càng ngày càng khiến cho ham muốn trong lòng hắn bùng lên:
"Tôi sẽ giúp em đền bù hợp đồng với Tây Hải... đổi lại em biết phải làm gì rồi chứ?"
Trương Mạn Đường nghe thấy thế thì suy nghĩ, tuy rằng số tiền đền bù hợp đồng kia đối với Trương Dạng sẽ chẳng thấm vào đâu, nhưng đó lại chính là số tiền có thể cứu nguy cậu trong thời gian này, đối với cậu nó rất quan trọng;
"Em sẽ trả lại số tiền đó... trong khoảng thời gian sớm nhất"
Trương Dạng buồn cười, diễn viên tuyến 18 này thật sự rất khác biệt so với những người trước đây hắn từng quen, nếu đổi lại là người khác thì nhất định sẽ không nhắc đến vấn đề tiền nong này với hắn mà là sẽ vội lấy thân thể ra trả nợ ngay lúc đó:
"Em nên nói rằng em sẽ cố gắng làm cho tôi vui vẻ mỗi khi tôi đến"
Trương Mạn Đường cúi đầu im lặng, thật ra bản thân cậu vẫn sẽ có một số nguyên tắc nhất định, ví như nợ tiền thì phải trả tiền, nhưng mà mối quan hệ giữa cậu và Trương Dạng bây giờ là diễn viên với kim chủ. Kim chủ sẽ phụ trách đáp ứng tài nguyên thất tốt cho đối phương, còn diễn viên phải đáp ứng nhu cầu sinh lý của người còn lại. Quy tắc này cậu vẫn luôn hiểu, cũng luôn tự nhắc nhở với bản thân mình, nhưng số tiền kia thật sự quá lớn, cậu vẫn chưa thể thích nghi được việc không nhắc đến chuyện trả lại số tiền kia.
Trương Dạng thấy Trương Mạn Đường im lặng không nói thì trầm giọng lên tiếng:
"Muộn rồi, tôi đi ngủ trước"
Nói rồi màn hình điện thoại đã hiển thị cuộc gọi kết thúc, Trương Mạn Đường hơi bất ngờ, cậu vẫn còn chưa kịp nhìn kỹ sắc mặt của kim chủ, có phải hắn tức giận cậu chuyện gì đó rồi hay không. Trương Mạn Đường thở dài một hơi, tắt máy tính bỏ qua một bên, nâng chăn nằm xuống giường nhắm mặt lại.
- --
6 giờ 30 phút sáng.
Trương Mạn Đường ở trong phòng tắm nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cậu vội vàng rửa mặt một lượt rồi bước nhanh ra bên ngoài mở cửa.
Một cô gái mang kính râm, trên tay xách theo một chiếc túi da không rõ mang thương hiệu gì, vừa nhìn thấy Trương Mạn Đường đứng ở cửa thì gỡ kính xuống, mỉm cười hỏi:
"Cậu có phải là Trương Mạn Đường không?"
Trương Mạn Đường nhìn cô gái trước mặt, có lẽ tuổi tác đã gần 30, nhìn lớn tuổi hơn cậu. Cô mặc một chiếc áo khoác kaki dáng lửng, bên trong là chiếc áo len màu đen cao cổ, quần jeans bạc màu hơi rách gối phối cùng một đôi boot thấp cổ cao khoảng 5 phân. Trương Mạn Đường thường ngày xem các show biểu diễn thời trang trên mạng đã quen với việc gặp người lạ thì nhìn cách ăn mặc trước tiên để đánh giá một chút:
"Vâng đúng vậy, chị là?"
Cô gái trước mặt mỉm cười thân thiện, còn có cảm giác là người nhanh nhẹn dễ bắt chuyện:
"Xin chào, chị là Tịnh Kỳ, Trình tổng nói chị sau này là quản lý của cậu. Hôm nay chị tới để đưa cậu đến Tây Hải hủy hợp đồng"
Trương Mạn Đường à một tiếng, thì ra là người của Trình thị, ngày hôm qua Trương Dạng cũng đã nói với cậu chuyện này, chỉ không ngờ là người lại đến sớm như thế, mới chỉ có 6 giờ 30 phút mà thôi:
"Chị vào nhà đợi em một chút"
Trương Mạn Đường rất khách khí, nghiêng người để Tịnh Kỳ tiến vào trong. Tịnh Kỳ vốn là theo Điềm Thụy, một người mới đang được Trình thị o bế chuẩn bị xuất hiện trước công chúng với vai trò là diễn viên, nhưng buổi tối ngày hôm qua Trình tổng đột nhiên gọi cho cô, nói muốn cô làm quản lý cho người khác, còn muốn cô giúp cậu ta đến Tây Hải giải quyết chuyện chấm dứt hợp đồng. Tịnh Kỳ vì chuyện này cũng vô cùng bất ngờ, thời gian này cô đã chuẩn bị hết tất cả, lót đường trải hoa cho Điềm Thụy tiến vào giới giải trí, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến giai đoạn xuất đạo quan trọng, bây giờ đột nhiên đổi người thì cô cũng tự hiểu chuyện xuất đạo của Điềm Thụy sẽ bị rời lại một thời gian.
Thật ra Tịnh Kỳ mấy tháng nay cũng không ưa Điềm Thụy, bởi vì người này cậy có kim chủ phía sau chống lưng cho nên rất hống hách lại còn lười biếng, thái độ không ngoan ngoãn một chút nào, nếu như để cậu ta vênh váo tiến vào giới giải trí như vậy, con đường của cô sau này nhất định sẽ lắm việc không thôi, cả ngày đi theo sau cậu ta dọn dẹp scandal.
Tịnh Kỳ cũng biết Trương Mạn Đường không phải là nhân vật tầm thường, bởi vì cậu được Trình tổng đích thân căn dặn cho nên cô không dám chậm trễ mà sáng sớm tìm đến nhà, cũng lo lắng bản thân sẽ lại gặp Điềm Thụy thứ hai, nhưng mà bây giờ nhìn cậu thanh niên trước mặt mang thái độ rất lễ phép, tâm trạng cô cũng vui vẻ lên không ít.
"Nhà của cậu thiết kế đẹp quá, không nghĩ tới dãy tập thể này nhìn ngoài cũ kỹ như vậy mà lại có căn phòng như thế này"
Tịnh Kỳ cởi boot, ngẩng đầu nhìn căn nhà một lượt thì bất ngờ, cô tiến đến chỗ cửa sổ, cầm lấy một góc rèm cửa màu xanh biển có in hình rất nghệ thuật cảm thán:
"Rèm cửa này cậu mua ở đâu thế?"
Trương Mạn Đường rót một ly nước ấm đặt ở trên bàn đợi Tịnh Kỳ vào uống:
"Em tự vẽ, sau đó mang đến cửa tiệm nhờ họ may"
Tịnh Kỳ nghe thấy thế thì mở lớn hai mắt:
"Thật hả, có thể cho tôi bản vẽ hay không, tôi cũng muốn có một cái trong nhà"
Trương Mạn Đường mỉm cười, có người coi trọng thiết kế của cậu đương nhiên cậu rất vui:
"Đương nhiên là được, một lát nữa em sẽ gửi qua cho chị"
Tịnh Kỳ gật đầu đi về phía chiếc sô pha màu đen ngồi xuống, nhìn chiếc cốc thủy tinh hai lớp màu trắng xanh bên trong còn có một con sao biển giả thì thích thú:
"Cốc này cậu mua ở đâu thế? Cũng chỉ chỗ cho tôi mua đi"
Trương Mạn Đường cười lớn:
"Được, lát nữa em sẽ gửi địa chỉ mua chiếc cốc này cho chị cùng thiết kế rèm cửa luôn".