*Tác giả gợi ý nghe bài Cưỡi trên chiếc mô tô nhỏ yêu thích của tôi khi đọc chương này xD
Chương 46: Trứng cà chua.Có câu người có chuyện vui tinh thần cũng rạng rỡ sáng láng, đặt trên Tần Thiên hiện tại thì không gì hợp bằng.
Tần Thiên không biết kiếm đâu ra cái mũ len hôm nào cũng đội, một chiếc vũ với màu len vàng chồng khít dày đặc bao được hết đầu cậu.
Nghỉ ngơi xong, Tần Thiên quay về công việc giao hàng như bình thường. Dù chỉ tầm một tuần nữa là đến Tết nhưng mọi người trong công ty ai nấy làm việc hừng hực chăm chỉ, không hề thảnh thơi như sắp được nghỉ lễ.
Chịu thôi, hàng nhiều phải dồn toàn lực đi giao.
Không thấy Tần Thiên à, tăng ca làm đêm nhiều quá nên mới bị tai nạn xe đấy!
Không ai muốn vào viện ngay trước dịp Tết Nguyên Đán, nên từ khi Tần Thiên gặp chuyện đến nay mọi shipper trong khu vực đề cao an toàn vô cùng, về sớm được thì sẽ về ngay, nếu không cần thiết phải đi đường đêm thì sẽ không đi vào.
Tần Thiên không hề biết mình đã trở thành gương tiêu cực, bây giờ ngày ngày đi làm chỉ trông ngóng tới giờ tan việc, tan việc xong thì trông ngóng về nhà.
Nếu anh Long rõ ràng với cậu sớm hơn, cậu còn kiếm mấy đồng lương lẻ này làm gì!?
Xin nghỉ thẳng từ đây đến Tết còn được nữa là!
Cơ mà, nội tâm của cậu vẫn có hai phiên bản mini đang âm thầm đấu đá.
Tiểu Tần hét: Khùng hả! Cái gì gọi là mấy đồng lương lẻ?
Tiểu Thiên phản bác: So với tăng ca thì đương nhiên yêu đương với anh Long quan trọng hơn rồi!
Tiểu Tần chỉ hận rèn sắt không thành thép: Mày tỉnh lại đi! Mày còn phải nuôi gia đình mày nữa! Phải kiếm nhiều tiền mới nuôi anh Long được!
Tiểu Thiên nói một đằng nghĩ một nẻo, thấy vui vui trong lòng: Hừ, anh Long chẳng cần đây nuôi nhé! Anh còn mua xe mới cho đây kìa!
Tiểu Tần thở dài: Vậy mày nỡ lòng để anh vất vả thế hả?
Tiểu Thiên im lìm: Ừ, không nỡ.
Mặc dù, nhưng mà, tóm lại, cũng vì thế.
Tần Thiên vẫn về công ty làm hẳn hoi.
Lái chiếc xe máy điện nho nhỏ mới tinh, đội mũ bảo hiểm trùm kín đầu màu đỏ, vô cùng phấn khích, năng suất mỗi ngày luôn đứng đầu toàn tổ.
"Anh Lương, anh có cảm thấy anh Tiểu Thiên dạo này cứ na ná..."
Đợt giao hàng buổi sáng xong xuôi, Tần Thiên lái xe về công ty, đúng lúc chạm mặt Vương Đông Đông và Lương Tam đang ngồi xổm xử cơm hộp. Thấy vẻ mặt rạng rỡ bay bổng tít lên trời của Tần Thiên, cậu nhóc nhịn không được nghiêng sang tám chuyện với Lương Tam.
Cậu nhóc mới nói được nửa câu, Lương Tam nhai nát miếng xương sườn trong miệng, tiếp lời: "Ờ, như trứng xào cà chua ấy."
???
Vương Đông Đông há hốc miệng, mặt ngơ cả ra.
Cậu nhóc muốn nòi là, gần đây anh Tiểu Thiên trông vui tươi phơi phới thế cư y như đang động dục ý, sao, sao lại biến thành trứng cà chua rồi?
Vương Đông Đông ngoái đầu nhìn thanh niên đang xuống khỏi chiếc xe máy điện.
Đồng phục của shipper An Đạt bọn cậu là quần áo màu vàng tươi, mặc lên sáng sủa bắt mắt. Mà con xe điện mới mua của Tần Thiên có màu đỏ máu gà trông còn tươi hơn, đội nón vàng và mũ bảo hiểm đỏ bên ngoài, nguyên người vàng vàng đo đỏ chẳng khác nào dĩa trứng xào cà chua.
À, không, cả người cả nghe y hệt một mâm trứng cà chua mới đúng.
"Khục! Hụ khụ khụ khụ!"
Tràng ho kinh thiên động địa vang lên, Tần Thiên quay sang nhìn Vương Đông Đông, ném chai nước qua với gương mặt vui vẻ hòa nhã: "Đông Đông này, lớn đầu từng này rồi ăn cơm còn lớ ngớ thế."
"Cứ ngốc vậy mốt khó kiếm người yêu đấy."
"... Cả lò em đội ơn anh!" Vương Đông Đông uống cả đống nước, suýt nữa bị điệu bộ như ông chú già của Tần Thiên làm cho sặc sụa.
"Chậc, quả tai nạn xe này đúng là đáng giá." Lương Tam nhìn Tần Thiên từ trên xuống dưới một lượt, cảm thán, "Quá đáng giá!"
Nét cười trên gương mặt Tần Thiên cứng đờ, lông tơ sau lưng bỗng dựng đứng hết lên.
Anh Lương... nói thế là có ý gì?
Lương Tam cũng không nhiều lời thêm, tiếp tục cắm đầu ăn cơm.
Nhưng trong bụng không cam lòng, gã Lão Long này nhanh tay gớm!
Chậc, thanh niên đúng là quá ngây thơ mà, người kia nhà hắn nếu cũng dễ giải quyết như vậy, hắn đây ngày ngày lên Linh Sơn Tự thắp nhang cầu nguyện!
Chỉ hai hôm nữa là đến giao thừa, các công ty chuyển phát tạm dừng nhận đi đơn, An Đạt cũng không ngoại lệ.
Chỗ hàng còn tồn trong kho dần giải quyết sạch sẽ, chỉ còn số ít bưu kiện vừa đến. Một bộ phận nhân viên giao hàng trong công ty quê quán ở xa đã xin nghỉ sớm vài ngày về ăn Tết, hiện giờ lực lượng ship trong khu vực chỉ còn chừng một nửa.
Sáng sớm Tần Thiên ăn bữa sáng tình yêu anh Long làm, lại còn đụng đụng chạm chạm với người đàn ông một tẹo. Cậu chìm vào cảm giác khô nóng trong hưng phấn, lúc đến công ty lựa bưu kiện thần trí còn đang bay bổng đâu đâu, Vương Đông Đông gọi mấy lần cậu mới nghe thấy.
"Hở?"
Vương Đông Đông ném cái hộp to cỡ bàn tay cho cậu: "Ầy, bên khu dân cư chỗ anh này."
Công việc phân loại hàng mỗi ngày dài dòng mà tẻ ngắt, bình thường chuyện to nhỏ gì bọn họ cũng lôi ra kể lể với nhau. Tần Thiên hiếm khi đề cập đến chuyện đời tư nhưng có quan hệ khá tốt với Vương Đông Đông, thế nên cậu nhóc biết chỗ cậu đang ở.
Cậu nhận đơn hàng, thuận miệng nói: "Hình như dạo này khu dân cư bọn anh có ai mở chợ đầu mối hay sao ấy, gần đây càng lúc càng nhiều đơn giao."
Đặc biệt là người vừa chuyển tới kia, nghe đồng nghiệp giúp cậu giao khu dân cư Thiển Thủy trong khoảng thời gian cậu nằm viện kể, hình như cách mấy ngày là gửi cả lố đơn, không biết là bán buôn gì mà thấy nhộn nhịp lắm.
Mấy bữa nay Tần Thiên không gặp được, nghĩ là chủ căn hộ nọ.
Chỉ là khi cậu quét mã ghi nhận lơ đãng lướt mắt xem, tay bỗng khựng lại, sắc mặt đầy ngạc nhiên.
"Sao vậy anh?"
Vương Đông Đông khó hiểu.
"Không có gì."
Tần Thiên bỏ bưu kiện vào giỏ hàng của mình, tiếp tục lựa, miệng bất giác ngân nga một bài hát.
Con ngươi Vương Đông Đông đảo lia lịa, càng nhìn càng thấy Tần Thiên có gì đó sai sai: "Anh Tiểu Thiên, anh kỳ cục quá rồi á."
Cậu nhóc thừa dịp không có ai nháy mắt ra hiệu với Tần Thiên: "Ra khỏi tổ chức mà không hó hé tiếng nào!?"
"Hả?"
"Anh khỏi giả bộ." Vương Đông Đông nhỏ giọng kêu hừ hừ, "Em nhìn ra lâu rồi, cái không khí xuân sắc của anh nồng nặc thấy ớn, bảo không yêu đương em trồng cây chuối uống nước cho anh coi!"
Tần Thiên im lặng.
Rõ ràng thế á?
Cậu lại muốn nói dối xem Vương Đông Đông tính trồng chuối uống nước kiểu gì, nhưng băn khoăn vài giây đồng hồ, cậu vẫn không kiềm chế được tiếng lòng nhốn nháo không yên muốn thể hiện chuyện tình yêu của mình, cố kìm nhe răng cười với Vương Đông Đông, biểu thị ngầm thừa nhận.
"Đệt! Em biết ngay!"
Vương Đông Đông vỗ thùng bình bịch, nghe chính chủ xác nhận rồi mới tỏ ra mình biết thừa: "Hồi Tết Dương hỏi vé của em! Hiểu ngay có biến mà!"
Cậu nhóc ghen tị đỏ cả mắt: "Cùng một chiêu như nhau! Tại sao cái số em phải chịu độc thân thế này!?"
Tần Thiên day day mũi, thật ra rất muốn nói cho cậu nhóc biết hôm ấy mình cũng thất bại.
Chỉ là về sau cố gắng kiên trì, ông trời không phụ người có lòng, mặt dày quấn dữ lắm cuối cùng vẫn bế được mỹ nhân về.
Phì.
Là bế anh Long về.
Ài, cũng chẳng đúng, là anh Long bế mình...
Vương Đông Đông cứ thế trơ mắt nhìn mặt mũi Tần Thiên đỏ phừng lên, lựa kiện hàng bắt đầu chậm rì rì, không biết hồn bay đi đâu rồi.
Cậu nhóc thương đau thở dài.
Khó quá. Nhân sinh thật khó khăn quá.
Nguyên cái công ty này, hai tên độc thân duy nhất còn sót lại chắc chỉ còn mỗi mình mình với anh Lương.
Rốt cuộc đâu mới là chỗ cho mấy người họ dung thân đây hả!?
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này kiến nghị mọi người nghe con BMG "Cưỡi trên chiếc mô tô nhỏ yêu thích của tôi" hahaha
Edit: tokyo2soul