Cuối cùng Long Nghị cũng không canh đêm ở bệnh viện.
Không phải thật sự về cho Móm ăn, anh đã gửi Móm cho mấy ông bà coi. Hơn nữa nhóc chó con nọ khôn kinh khủng, nó hay lượn lờ ăn nhờ tiệm cơm cạnh quán mạt chược, không lo bị đói.
Mà vì Tần Thiên nói đồ ăn ở bệnh viện khó nuốt quá, Long Nghị nghĩ một lúc, đúng thế thật. Hai món một rau một mặn mà hết mười mấy tệ, vừa mỡ màng không hợp khẩu vị. Thanh niên nằm đã mấy ngày chắc cơ thể yếu lắm, không bằng anh về tự nấu đưa tới.
Đường về, Long Nghị đi xe buýt.
Hơn chín giờ tối trên xe không có ai, anh ngồi một mình ở hàng cạnh cửa sổ, gác khuỷu tay lên bệ cửa hướng mắt ra ngoài kia.
Bóng đêm bao trùm, đô thành rũ bỏ những hối hả nhộn nhịp buổi sáng, khoác lên mình tấm áo ngủ mềm mại tĩnh mịch.
Cửa sổ thủy tinh mờ ảo phản chiếu góc mặt lạnh lùng, Long Nghị đảo mắt phải nhìn gò má mình, bàn tay đang chống cằm không nhịn được giật giật, lòng bàn tay sờ lên quai hàm.
Lông tóc trên cơ thể anh tương đối rậm rạp, hai ba ngày không cạo râu là bên má và cằm bắt đầu lún phún nhú dài. Bây giờ sờ lên, trừ cảm giác cấn ra cũng không có gì khác.
Làm sao lúc bị đứa nhỏ sờ tới, cứ...
Đèn ngoài ô cửa sổ xẹt ngang trôi tuột về sau, con mắt đen của Long Nghị phản chiếu chớp rồi tắt.
Từng gợn sáng yếu ớt hắt lên gương mặt tối tăm trầm tĩnh, lóe lên những ánh sao không biết tên.
Rạng sáng hôm sau, Long Nghị thức dậy ra chợ mua rất nhiều đồ ăn.
Nửa trái bí xắt lát mỏng, thịt heo bằm trộn đều với trứng gà, bột bắp, rượu gia vị vo thành viên. Đun sôi nồi nước, thái miếng gừng thả vào, sau đó là bí đã xắt, nấu liu riu trong lửa vài phút là chín mềm.
Đôi bàn tay to lớn thường ngày làm việc nặng nhọc kia rửa xà bông sạch sẽ, Long Nghị bóp thịt vào tay trái, ngón cái và ngón trỏ vòng vào tạo thành vòng tròn, hơi mạnh tay một chút là một viên thịt tròn vo được nặn khỏi lòng bàn tay.
Tay phải anh cầm muôi, múc từng viên thịt vừa xong vào nồi nước, chưa đầy một lát sau hơn hai chục viên thịt tròn tròn nho nhỏ nổi lên mặt nước, xanh xanh đỏ đỏ chụm vào nhau thoạt nhìn rất ngon mắt.
Thấy đã gần xong xuôi, Long Nghị nếm thử một muỗng canh, nêm thêm chút muối rồi rắc một nắm hành vào, món canh bí đao thịt viên đã hoàn tất.
Bên này Long Nghị ở nhà nấu cơm, bên kia bệnh viện Tần Thiên đang đón hai vị khách đến thăm bệnh.
"Anh Phương, anh Lương, sao hai anh lại tới đây?"
Tối hôm qua Long Nghị về rồi, Tần Thiên mới nhớ ra chuyện mình đã bỏ bê công việc mấy ngày trời, cậu vội vàng điện thoại kể rõ ngọn nguồn cho Phương Hoành Tiệm như thế. Phương Hoành Tiệm cũng đã hay tin từ trước, bảo cậu an tâm dưỡng bệnh, không cần phải lo lắng nhiều.
"Đến thăm hỏi cấp dưới không biết đường làm người ta bớt lo." Lương Tam đứng bên trả lời thay Phương Hoành Tiệm, thuận tay đặt rổ trái cây người đàn ông cứ một hai nhất định mua trên đường đến đây lên tủ.
Hắn đút tay vào túi quần, lướt mắt ngó Tần Thiên một lượt, chậc lưỡi: "Hở cả thịt trên đầu, cậu cũng khá thật."
Tần Thiên ngượng ngùng vuốt vuốt mũi: "Em cũng đâu ngờ."
Lần này gặp tai nạn, chưa kể mớ tiền nằm viện, chuyên cần tháng này của cậu cũng coi như công cốc, không biết lương còn được bao nhiêu.
"Tiểu Hạo." Phương Hoành Tiệm trừng mắt nhìn em trai, "Hôm nay chúng ta đến thăm bệnh nhân, em mà nói thế nữa thì tự về trước đi."
Anh ta sợ cái miệng độc địa của Lương Tam lại làm Tần Thiên đau bệnh thêm.
Lương Tam nghe lời ngậm miệng lại, còn đưa tay kéo ngang một cái như kéo khóa miệng vào.
Tần Thiên thấy hai người tung hứng với nhau, không nhịn được cười rộ lên, cậu chẳng thấy giận chút nào.
Tính tình anh Lương như thế, dù thường ngày ngoài miệng thích đâm thọc cậu với Vương Đông Đông, nhưng ở một góc âm thầm bảo vệ không ai dám mặc sức gây sự. Cơ mà hễ cứ đứng trước mặt Phương Hoành Tiệm là kiềm chế nhiều, nhìn qua có vẻ đúng thật chỉ có mình anh Phương mới trị được.
"Tiểu Tần, vụ của cậu là tai nạn lao động. Anh đã chuẩn bị báo cáo lên công ty rồi, đừng lo, những kiện hàng bị tổn thất cậu không cần bồi thường, công ty sẽ chịu trách nhiệm." Phương Hoành Tiệm ngồi ở chiếc ghế thăm bệnh kê cạnh giường, dịu giọng nói với Tần Thiên, "Nên cậu đừng sốt ruột quá, cứ dưỡng thương cho lành hẳn, tiền thuốc men đều sẽ được chi trả, tới đó không chừng còn xin cấp được tiền bồi thường tai nạn lao động."
Hai mắt Tần Thiên nhoáng cái sáng lên: "Thật ạ!?"
Sáng nay cậu còn đang nhẩm tính xem đợt này nằm viện tốn hết bao nhiêu tiền rồi cơ!
Tiền thuốc thang cộng thêm xe điện hỏng và chỗ hàng bị thiệt hại, không chừng khoản tiết kiệm mấy tháng rồi phải bù vào bằng sạch. Tần Thiên rầu hết sức. Cơ mà nghĩ về nó chưa đầy nửa ngày, tin tốt đã tìm đến.
"Nhìn cái bộ chiếm hời kia kìa!" Lương Tam không chõ miệng vào không được, mắng cho một chập: "Muốn kiếm tiền kiểu này có mấy cái xác cậu cũng không bù cho đủ!"
"Đâu có đâu có." Tần Thiên vội phủ nhận, "Em đang không ngờ chỗ tiền này được trả hết chứ bộ, hê hê."
Tần Thiên cũng vừa mới ngộ ra, hình như chuyện xảy ra trên đường tăng ca đúng thật xem như tai nạn lao động.
"Bác sĩ nói thế nào."
So với chuyện tiền nong, Phương Hoành Tiệm lo lắng cho tình trạng thanh niên phần hơn.
"Không sao ạ, bác sĩ chỉ bảo nghỉ ngơi vài ngày chờ miệng vết thương khép lại."
Tần Thiên kể chuyện mình chấn động não nhẹ với vết thương phải khâu mấy mũi sau gáy, khiến Phương Hoành Tiệm nghĩ mà thấy sợ hãi.
"Về anh sẽ viết thư lên công đoàn xem có thể tuyển thêm nhân viên được không, không thể cứ để các cậu tăng ca đến tận đêm hôm khuya khoắt, quá nguy hiểm."
Bình thường Phương Hoành Tiệm chỉ ngồi làm việc trong văn phòng, biết nhân viên giao hàng ở tầng chót rất cực nhọc, nhưng cũng hiểu rõ nguyên tắc của những người ở vị trí quản lý của mình.
Nhưng vụ tai nạn xe của Tần Thiên làm anh thấy sợ hãi, lỡ đâu ngày nào đó Tiểu Hạo cũng bất thình lình gặp chuyện như thế, vậy phải làm sao đây?
Phương Hoành Tiệm không dám tưởng tượng.
Lương Tam đứng đằng sau như hiểu được suy nghĩ trong lòng anh mình, vỗ vai trấn an, sau đó chêm một câu đùa chọc Tần Thiên: "Mà cậu cũng hên đấy, thu nhân viên mười tốt vào tay rồi mới xảy ra chuyện, sớm vài ngày là đổi người khác rồi."
Phương Hoành Tiệm lại lừ mắt phát cáu với Lương Tam.
Cái người này rốt cuộc có biết ăn nói không vậy! Chuyện này mà bảo hên với chả may mắn!?
Tần Thiên lại vui hơn hớn gật đầu: "Chuẩn luôn, may mà phần thưởng lãnh vẫn còn đây anh ạ."
Cậu còn đang tính đi xem phim với anh Long này, kể mà mất chắc cậu không có chỗ khóc luôn quá.
Lúc này cậu đang mặc đồ bệnh nhân, bộ đồ mặc lúc gặp tai nạn đã thay ra. Nhưng hôm qua Tần Thiên thừa dịp trước lúc Long Nghị xách mớ quần áo kia về nhà giặt đã moi vé ưu đãi với thẻ từ túi áo khoác nhét vào dưới gối đầu.
Cơ mà ấy, Tần Thiên nghĩ lại, dù sao mình đem trả cũng được mà, tiền trong thẻ mình mua được mấy trăm vé lận, quẳng cái vé kia đi cũng chẳng hề gì!
Lương Tam nhìn bộ dạng người ngờ nghệch ngớ ngẩn của Tần Thiên, mắc ê cả răng.
"Cậu nhàn nhã thế, có biết ông đây phụ bao nhiêu việc cho rồi không?"
Đã vui thế, gõ ngay một đòn hiểm.
Tần Thiên mở to mắt: "Hở?"
Xem ra mấy ngày mình nằm viện việc không vơi đi chút nào, chỉ có thể chia cho người khác làm.
"Thế, thế anh Lương..." Tần Thiên biết tốt xấu chứ, vội vã nói: "Em mời anh với anh Phương ăn cơm!"
"Lại ăn cơm?"
Lương Tam cười khẽ, ánh mắt sặc vẻ ăn tủy biết vị lướt qua đầu Phương Hoành Tiệm, ung dung đáp: "Cũng được."
"Mà lần trước cậu bảo cậu mời, cuối cùng người trả tiền không phải cậu, thế có tính là mời chưa?"
Tần Thiên trợn mắt nhìn, ký ức quay về buổi tối hôm ấy.
Hình như... ồ.
Đêm đó cậu say quá, anh Long trả tiền, sau đó...
Gò má Tần Thiên bỗng ló hai mảng hồng ửng, lấy lại tinh thần ấp a ấp úng: "Sao lại không tính!?"
"Anh Long mời nghĩa là em mời, cũng y chang thôi!"
Tiền của anh Long bộ không phải của mình hay gì!? Hứ!
Lương Tam nhướng mày: "Ồ? Cũng y chang thôi?"
Hắn lê thê kéo dài, có phần thâm sâu: "Quan hệ giữa hai người là thế nào ấy nhể..."
Phương Hoành Tiệm nghe không nổi, chống tay lên thành ghế hung tợn cấu đùi em trai một cái thật mạnh. Lương Tam hít vào một hơi, mặt mũi vặn xoắn lại.
"Tụi, tụi em..."
Người đàn ông cao lớn đứng ở cửa ra vào. Gương mặt nơi ngược sáng không thấy rõ biểu cảm, Tần Thiên chỉ nghe anh Long tiếp câu trả lời của mình, nói với Lương Tam.
"Quan hệ của các cậu là thế nào, quan hệ của bọn tôi cũng thế nấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Lương Tam: Tụi tôi là anh em tốt trong sáng nhé!
Long Nghị: À, bọn tôi cũng vậy.
Edit: tokyo2soul